Trong phòng ta, ta ngồi hắn cũng ngồi phía đối diện. Ta ăn, hắn ngồi nhìn. Chẳng phải ta tiếc của không mời mà là nhìn cái mặt hắn ta bực bội quá nên ta cố tình quên luôn cái quy tắc lịch sự đơn giản cơ bản.
- Cung chủ à, sáng sớm rảnh rỗi quá ha.
- Cũng rảnh rỗi.
- Ta cứ tưởng ngài làm cung chủ một cái tổ chức to lớn phải bận rộn trăm nghìn công việc chứ?
- Nàng là Thánh nữ một tổ chức cũng chả nhỏ nhắn gì nhưng coi bộ cũng rảnh rỗi nhàn tản không thua kém gì Phi mỗ.
Nàng giận ta nên chẳng để ta yên, miệng vừa ăn vừa lo nói móc ta. Chuyện cũng chẳng to tát gì nhìn từ góc độ của ta. Tất cả cũng tại vì cả một tuần nay sáng nào ta cũng đến đánh thức nàng dậy. Ta thích nhìn vẻ mặt nàng lúc còn nửa tỉnh nửa mê đó đến nỗi nghiện luôn cái công việc không nên nằm trong danh sách của ta này. Ta cũng muốn để cho nàng ngủ dậy trễ một chút nhưng “một chút” của ta với “một chút” của nàng không giống nhau. Các môn đồ từ nơi xa đang cử đại diện đến ra mắt, họ lặn lội từ xa đến mà nàng thì lăn ra ngủ không chịu đón tiếp nếu tin tức lọt ra ngoài có phải là phá vỡ hết thanh danh không. Nàng mới nhậm chức không đến thăm hỏi họ đã là không nể mặt ai rồi nếu còn làm biếng thì còn đâu cái uy của Thánh nữ nữa.
- Ta cũng bận rộn lắm chứ, ai nói với cung chủ là ta rảnh rỗi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424554/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.