Chiêu Văn Như Ý ta là kẻ thích đọc sách, ta mừng đến rơi lệ khi nhìn thấy văn tự họ dùng ở cái xứ này. Đại tiểu thư ta đang ám chỉ tới chữ quốc ngữ đó mà, theo trí nhớ của ta thì chữ quốc ngữ thế kỷ 17 mới xuất hiện rồi đến tận thế kỷ 20 mới được dùng bõm bẽm ở thế giới hiện đại. Chuyện cứ như mơ mà lại có thật, cái xứ văn minh hiện đại chưa rọi tới này lại dùng ngôn ngữ của ta mới tuyệt chứ.
Lý tưởng bị đè bẹp trước giờ của ta là trở thành đại văn hào cơ mà, nên ta rất chăm đọc sách để học hỏi kinh nghiệm. Sách trong thư phòng của nhà ta có vô số, ta đọc chưa hết nhưng khi ta đi ra ngoài dạo phố ta vẫn tranh thủ mua thêm vài quyển. Ta có nói qua rồi mà phải không, mua sắm cũng là một thú vui khác của đời ta mà. Nói mới nhớ chưa tiết lộ cho các vị, người dân cái xứ này xuyên tạc và phỏng đoán sự việc với cường độ thần sầu. Ta nhân tiện lúc rảnh rang lục lọi trí nhớ của Như Ý xem làm cách nào mà cô ta trở thành đại danh đỉnh đỉnh khuynh thành mỹ nhân. Kết quả khiến ta bất ngờ hơn cả chuyện năm xưa ta thi đại học lạng quạng thế nào mà cũng đậu vớt he he. Này nhé ta dám cá là ngoại trừ người trong phủ từng thấy mặt ta ra thì Như Ý đi ra ngoài lúc nào cũng trùm kín mặt như phụ nữ Hồi giáo hết á. Nàng ta cho rằng nàng ta quá đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-rac-roi/2424539/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.