Ta xông về phủ, chạy vội tới sau bếp, giữa những ánh mắt kinh ngạc chọn lấy một khúc củi coi như rắn chắc. Người hầu chạy theo ta đến đây thấy thế mặt mũi cũng hoang mang, có người hỏi.
"Thái tử phi! Ngài muốn xử lý ai vậy? Chuyện nhỏ này giao cho chúng ta là được, hà tất gì phải tự mình động thủ!"
Ta vung que củi, trả lời kẻ đặt câu hỏi.
"Ta đánh Thái tử! Ngươi có muốn tự mình động thủ hay không?"
Một lời này khiến tất cả người trong sợ tới mức YAAAA! Lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, cùng nhau kêu lên.
"Thái Tử phi!! Mong ngài nghĩ lại a!"
"Nghĩ lại? Ta đã nghĩ trăm lần cũng không còn cách nào khác!" Ta mặc kệ bọn họ khuyên can, hùng hổ mang theo khúc củi chạy tới thư phòng của Triệu Tử Khâm, để lại sau bếp một mớ hỗn loạn.
Chạy tới thư phòng, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, cửa ra vào cũng do Lý thị vệ trông coi. Hắn thấy ta đến, không nói hai lời đem ta ngăn ngoài cửa. Nhìn thấy khúc củi trong tay ta, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi.
"Thái Tử phi, ngài làm cái gì vậy?" Ta chẳng muốn giải thích với hắn, chẳng lẽ nói chuẩn bị đánh chủ tử của hắn. Triệu Tử Khâm còn chưa bị gì, chính ta mới phải chịu rắc rối.
"Ngươi đừng quản, tránh ra." Hắn không chịu, ta đây dùng lực, hít sâu một hơi, mở to miệng hô.
"Triệu Tử Khâm, cút ra đây cho lão nương."
Không được một lát, cửa liền mở ra, ta vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền vung khúc củi.
"Thái Tử phi!!" Lý thị vệ hoảng sợ kêu lên.
Đáng tiếc quá chậm, nhưng cũng không vấn đề gì. Chẳng qua là ta vừa vung một gậy xuống dưới, chẳng thấy một tiếng rêи ɾỉ nào, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Diên Nhi, con đang làm cái gì vậy?" Ta ngây ngẩn cả người, trông thấy cha ta đứng ở cửa ra vào, tay còn đang nắm lấy khúc củi. Ta lập tức bĩu môi, ủy khuất nói.
"Cha~"
Khoảnh khắc nhìn thấy phụ thân, ta liền nhịn không được. Một chuyện dù nhỏ cũng biến thành oan ức to lớn. Nước mắt cũng không thể ngừng lại được. Khóc lớn như tên tiểu tử Triệu Cảnh Dục kia, chỉ thiếu điều chưa chảy nước mũi.
Cha ta cũng xấu hổ, hết nhìn Triệu Tử Khâm lại nhìn ta, một bên lau nước mắt cho ra một bên hỏi Triệu Cẩu Tử.
"Thái tử, tiểu nữ đây là?"
Triệu Tử Khâm mặt mũi đầy dấu chấm hỏi(???),hắn cũng bối rối, đi đến cạnh ta, đoạt lấy khúc củi trong tay ta, hỏi.
"Ngươi đến đây là để đánh ta à?"
Ta mặt trắng không còn một giọt máu, thút tha thút thít nói: "Ngươi làm gì ngươi còn không biết sao?"
Ta tuyệt đối cũng không thể nghĩ tới, hắn thế mà trơ mặt nói "Ta thật sự không biết!"
Cẩu tử chính là cẩu tử mà! Ta nóng nảy, đạp hắn một phát, cha ta ngăn không kịp, hắn cũng không có trốn, trúng một cái vào chân.
"Ngươi chạy ra ngoài mà nghe xem, thanh danh của ta đã xấu thành cái dạng gì rồi!" Ta càng nói càng tức.
"Nói ta ngang ngược, hung hãn. Có phải ngươi cho người truyền đi những lời này không?"
Triệu Tử Khâm không lên tiếng, ta coi như hắn chấp nhận.
Ta tức quá, đánh một chưởng vào ngực hắn, nhưng mà ngực hắn cứng rắn, làm ta đau hết cả tay. Ta đánh cũng đánh không được, chỉ có thể khóc.
"Ngươi còn lời nào để nói nữa hay không?"
Hắn cũng không vội vã giải thích cho ta, ngược lại dẫn cha ta đi trước. Hai mắt ta đẫm lệ nhìn bóng dáng hai người đến góc cua kia thương lượng cái gì đó.
Một lát sau, cha ta quay đầu nhìn ta, ánh mắt như muốn nói với ta điều gì. Mà ta ở xa, ánh mắt lại bị nước mắt che khuất đi, thật sự không nhìn thấy rõ.
Cha ta đi rồi, Triệu Tử Khâm quay trở về, kéo ta vào thư phòng, một cước đem cửa đóng lại, lạch cạch một tiếng khiến ta sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ta thấy có điềm không lành, nhanh lau nước mắt, Triệu Tử Khâm ngày càng lại gần ta, trên mặt trắng nõn nở một nụ cười tà khí. Nội tâm ta như muốn vỡ oà, hét lên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm cái gì cả."
Triệu Tử Khâm ung dung, tựa hồ còn rất vui vẻ.
"Ta chỉ không ngờ, Tống Diên cũng có lúc hung dữ như vậy. Kết hôn ba năm, ta còn tưởng ngươi chỉ là một bé thỏ trắng chứ."
Ta cãi hắn, "Thật không khéo! Với ta, ngươi cũng chỉ là Cẩu Tử."
Hắn thế nhưng cũng không tức giận, còn thò tay vuốt nhẹ đầu mũi ta.
"Vậy sao? Thế lại càng xứng đôi!"
??? Có phải hắn điên rồi không? Ta đang mắng hắn mà hắn nghe không hiểu à? Ta đưa tay sờ trán hắn, cũng không nóng, thế nhưng có thể nói những lời này chứng tỏ hắn có vấn đề. Vì vậy, ta vô thức vỗ mặt trứng thối của hắn một tiếng BA~
Ta thề, ta tuyệt đối nhẹ tay, không có ý độc ác.
"Ngươi đừng... đừng có nằm mơ!" Ta sợ tới mức nói cà lăm.
Triệu Tử Khâm bất thình lình nhận một cái tát, sững sờ tại chỗ, con mắt trợn tròn. Mà ta lúc này cũng chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.
Vừa nghiêng người chuẩn bị chạy, kết quả Triệu Tử Khâm vươn tay, hơi dùng lực kéo lấy eo ta, ta lại ngoan ngoãn quay trở lại lồng ngực của hắn.
"Những lời kia ta chưa bao giờ nói ra, nhưng nếu có thể làm ngưoi bớt giận, một cái tát này ta nhận cũng không sao."
Hắn nói rất nghiêm túc, hai mắt luôn thâm thuý bây giờ mềm mại hơn vài phần. Hơi thở lướt nhẹ trên mặt ta, có hơi ngứa, cũng ngứa đến cả lòng ta.
Bầu không khí rất xấu hổ, ta muốn nói gì đó, nhưng lại không nghĩ ra điều gì. Chẳng lẽ lại nói cảm ơn ngươi?
"Ngươi đúng là cầm tinh con thỏ nha, hai mắt hồng hồng, đáng yêu cực kì."
Quả nhiên cái Cẩu tử này, cũng chỉ có thể làm ta muốn mắng chửi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]