Chương trước
Chương sau
Edit: Miêu Ngư

Sau trận say rượu đó, quan hệ của ta với Triệu Tử Khâm trở nên... không được bình thường.

Nói thế nào nhỉ? Ta cảm thấy có hơi thân mật.

Ví dụ như mỗi lần ăn cơm, trên bàn có bao nhiêu món, hắn đều gắp vào chén cho ta. Có qua cũng phải có lại, ta lại gắp cho hắn. Qua về một hồi ta không kịp ăn cơm, chỉ ăn hết thức ăn hắn đưa cho cũng không thể no được.

Ta chịu không nổi, đập đôi đũa, vừa định nói hắn mấy câu, tiểu tử Triệu Cảnh Dục lại mở miệng, một miệng chua lè.

"Phụ thân tại sao lại chỉ gắp thức ăn cho nương, mà không cho Tiểu Dục?"

Tay Triệu Tử Khâm đang gắp bỗng chốc đình trệ, hắn nhìn ta rồi lại nhìn Tiểu Dục. Một gắp kia vốn định để vào chén ta, lập tức đổi hướng, trực tiếp đặt vào chén Triệu Cảnh Dục, nói.

"Nương con quá gầy, chúng ta phải dưỡng cho nàng trắng trẻo mũm mĩm mới tốt."

Vốn nghe được thế ta còn đang cao hứng, ai ngờ Triệu Cảnh Dục vừa quay đầu liền nhéo nhéo cánh tay ta, nói với cha hắn.

"Cha, nương không gầy, cũng như Tiểu Dục, thịt núc na núc ních."

Lời này triệt để chọc cười Triệu Tử Khâm, hắn buông đũa, cúi người ôm lấy Triệu Cảnh Dục vào lòng, nhìn ta cười nói.

"Tiểu Dục nói không gầy thì không gầy, cha cũng thích thịt núc ních."

Triệu Cảnh Dục bắt đầu cười khanh khách, ôm cổ Triệu Tử Khâm, lớn tiếng nói, "Tiểu Dục cũng thích."

Lại ví như mấy ngày trước đây, ta vừa từ Túy Tiên lâu trở về, đã nhìn thấy Triệu Tử Khâm trong phòng của ta chờ ta.

Hắn nằm trên chiếc ghế yêu thích của ta, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu không phải nghe thấy miệng hắn còn đang nhẩm một vài ca từ, ta còn tưởng hắn đã ngủ rồi.

Nghe thấy tiếng ta bước vào, hắn ung dung đứng dậy, vẻ mặt tươi cười bước đến. Nhẹ nhàng ôn nhu nắm tay kéo ta ngồi xuống, vẻ mặt do dự, mấy lần muốn nói mà không nói được.

Thái độ của hắn thế này hơi khác thường, nhất là nụ cười trên mặt, khiến ta cảm thấy hắn đang có ý đồ xấu. Vậy nên trước khi để hắn nói ra, ta chặn trước.

"Nói không được thì đừng nói, ta sợ ta sẽ mắng ngươi đó."

Triệu Tử Khâm liền bày ra bộ dáng kinh ngạc, liếm môi, con ngươi đảo một vòng, nhẹ nhàng cất tiếng.

"Ta có chuyện muốn cùng nàng thương lượng một chút."

"Chuyện tốt hay chuyện xấu?"

"Chuyện tốt! Chuyện tốt!" Triệu Tử Khâm nhanh chóng đáp, bờ mông cũng theo đó mà nhích đến gần ta một chút.

"Hôm nay phụ hoàng tới tìm ta nói chút chuyện."

"Chuyện gì? Đừng có nói là quốc sự, ta không hiểu được đâu."

Triệu Tử Khâm lắc đầu, "Không phải!"

Ta phát hiện ra hắn dạo này nói chuyện ngày càng giày vò khó chịu, một câu có thể nói rõ ràng cớ gì cứ vòng vo như vậy.

"Muốn nói thì nói nhanh đi, ta còn phải ăn vịt Bát Bảo." Hai mắt ta nhìn chằm chằm vịt vừa mua được ở Túy Tiên lâu kia. Đã lâu không ăn, hiện tại chỉ nhìn thôi cũng khiến ta chảy nước miếng.

Nói xong ta tránh khỏi tay hắn, một lòng hướng tới vịt Bát Bảo. Kết quả vừa thử buông ra, tên Triệu Tử Khâm này thế mà nắm càng chặt, ta căn bản không thể nào nhúc nhích.

Tức đến mặt không còn một giọt máu, ta lại thấy hắn cười hì hì, lòng chợt sợ hãi.

"Có chuyện gì ngươi nhanh nói đi." Triệu Tử Khâm dán sát lại gần, thong thả nói.

"Phụ hoàng hỏi ta, đã qua ba năm rồi tại sao bụng nàng còn không có động tĩnh gì?"

Ngay lúc ta còn chưa kịp phản ứng, hắn lại bồi thêm một câu.

"Thế nào?" Ta ngẩn người, nhìn chằm chằm vào hai mắt Triệu Tử Khâm.

Hay lắm! Ta lại một lần nữa đỏ mặt, đỏ đến mức có thể so sánh với dưa hấu.

Mặt đỏ tới mang tai, lại thêm tay chân luống cuống, bất giác phát hiện cả thân người đã nằm gọn trong lòng Triệu Tử Khâm, hai tay hắn khoác lên hông của ta, lại còn đang vuốt ve.

Ta không cách nào né ra được, chỉ có thể lườm hắn, lắp bắp nói.

"Hỏi... hỏi ta làm gì?"

Triệu Tử Khâm đột nhiên dùng sức, liền bị hắn kề sát mặt, môi chạm vào tai, khiến cả người ta run lên. Ta đang muốn mắng,hắn mới nói..

"Ở riêng đã ba năm, hay từ hôm nay lại cùng nhau chung sống. Nàng thấy thế nào?"

Ở cái cả nhà ngươi! Tuy rằng trong lòng ta đang mắng hắn, nhưng giờ khắc này ta lại sợ hắn sẽ làm gì ta, chỉ có thể mềm mỏng.

"Ngươi muốn nói là chuyện này sao? Đơn giản thôi, ta cho người dọn dẹp phòng này, ngươi lúc nào cũng có thể dọn đến."

Hai mắt Triệu Tử Khâm phát sáng, vẻ mặt mừng rỡ.

"Nàng đồng ý?" Ta không gật cũng không ko lắc.

"Nhưng ngươi phải cho ta chút thời gian!"

"Bao lâu? Một ngày có đủ hay không?"

"Ta..." Lời mắng còn chưa kịp buông ra, ngoài cửa bỗng xuất hiện cứu tinh.

"Nương!" Triệu Cảnh Dục đẩy cửa vào, kêu một tiếng. Vốn là gọi ta, lại nhìn thấy Triệu Tử Khâm ở đây, lại ngơ ngác kêu một tiếng.

"Cha!"

Mặc dù hai ta chuyện gì cũng không làm, nhưng nội tâm ta lại hiện lên mấy chữ: Trẻ con không được nhìn.

Động tác Triệu Tử Khâm cũng nhanh, thoắt cái buông tay, ung dung đi tới cửa ôm lấy Triệu Cảnh Dục mà nói.

"Nương của con nhớ cha, cha tới để gặp nàng."

Ta không bận tâm lời hắn nói, lúc này tay lại nhanh hơn não, vọt tới trước mặt hắn, một cước đá bay hắn ra khỏi cửa, lưu loát đóng cửa lại.

"Triệu Tử Khâm, chuyện này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Triệu Tử Khâm không ngờ ta sẽ nhốt hắn ngoài cửa, tức giận.

"Vừa mới còn hay lắm,sao giờ lại thay đổi! Chúng ta là phu thê, chung giường chung gối mới là điều hiển nhiên."

"Nàng mở cửa cho ta, nhanh lên."

"Không mở!" Ở riêng ba năm, đột nhiên muốn bàn lùi. Cho dù hắn có cao hứng thì cũng phải cho ta một chút thời gian chuẩn bị tâm lý chứ.

Ta cũng không phải là không muốn, nhưng đột ngột như vậy, ngươi nói mà xem, nếu như lúc ta ngủ có bảy tám tư thế xấu hổ, liệu hắn có ghét ta hay không!? Hoặc là nửa đêm ta nằm mơ rồi lỡ tay đánh hắn... Tóm lại, việc này ta cần phải suy nghĩ lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.