Edit: Miêu Ngư
Hôm sau, Triệu Tử Khâm tự mình dẫn đại quân lao tới Bắc Cương. Trước khi đi, ta từ trong ngực móc ra một cái hộp gấm đưa cho hắn, hắn hoàn toàn không thể ngờ được, mặt đầy kinh ngạc, hỏi ta.
"Đây là cái gì? Vật đính ước à?"
Ta cười hắn, "Cái gì mà đính ước, đây là đồ hộ mệnh."
Triệu Tử Khâm cười cười, mở nắp hộp, bên trong là một phối sức (đồ phụ kiện),là hạt ngọc mà ta mua được ở chỗ Trần chưởng quỹ, trải qua tay của ông giờ đã trở nên xinh đẹp.
Hắn cầm lấy hạt châu nhìn cẩn thận, mới nói.
"Cái hạt ngọc này làm thế nào có thể hộ mệnh đây?"
Ta cũng không nói hắn biết là ta đã mang hạt ngọc này đi chùa Thanh Thanh tìm Diệu Tuệ đại sư khai quang, giúp hắn được thần phật phù hộ. Ta tin hắn mang theo nó có thể bình an.
Ngày tốt giờ lành đã đến, Triệu Tử Khâm cũng phải rời đi, hắn trèo xuống ngựa, một lần nữa ôm ta vào lòng. Ghé bên tai ta mà dặn dò lần cuối.
"Trước khi ta trở về, nàng nhất định phải chăm sóc tốt bản thân."
Ta nghẹn ngào, nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Triệu Tử Khâm ôm ta thật chặt, một lúc lâu sau mới lên ngựa, vung roi mà đi.
Ta đưa mắt nhìn hắn như lần đó nhìn cha ta, ở bờ thành đứng nhìn hồi lâu, nhìn bóng hắn khuất xa, nội tâm rất không nỡ, ta bây giờ không còn một ai bên cạnh vỗ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-noi-chuyen-yeu/2423947/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.