Edit: Miêu Ngư
Hoàng hậu chết rồi, trong cung rất nhanh liền rung lên một hồi chuông tang. m thanh vừa nặng nề lại đau khổ.
Hoàng đế tập tễnh bước vào cung Trường Xuân. Lưng ông hơi còng xuống, nhìn có chút tang thương. Ta thấy ông đến cũng không nói gì, chỉ nhìn một cái rồi lui sang bên.
Hoàng đế chậm rãi bước đến bên cạnh xác Hoàng hậu, lúc tới gần thì ngừng lại, dỡ kiếm bên hông tháo xuống, lại nắm góc áo xoa đôi bàn tay. Cái kia rõ ràng là long bào, vậy mà giờ đây nhiễm đầy vết máu, ta nhìn cũng thấy sợ.
Làm xong mới tiếp tục bước tiếp. Sau khi nhìn thấy hoàng hậu, hình như tay ông hơi run lên, có lẽ là không thể tiếp nhận nổi sự thật này. Ông trầm mặt một hồi, sau mới ngập ngừng nói.
"Nàng là sợ ta trách tội, mới lựa chọn tự vẫn sao?"
Lúc này người hầu trong cung đều bị đuổi ra ngoài, ông rõ ràng là hỏi ta, nhưng đáp án này còn cần phải hỏi sao?
Cái chết bà cũng không sợ, thì có thể sợ bị trách tội hay sao? Chẳng qua là không có mặt mũi để đối diện. Phản bội hoàng gia, phụ lòng hoàng đế, cũng không còn dũng khí để tiếp tục đối diện với sự lạnh lùng của hoàng đế.
"Phụ hoàng... nén bi thương!"
Ta mở miệng muốn nói, nhưng chỉ có thể thốt lên được một câu đấy.
Cơ thể hoàng đế càng cúi gằm xuống, mới từ từ ngồi xuống, đưa tay chạm vào dao găm cắm trên ngực hoàng hậu. Lúc nhìn thấy bức hoạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-noi-chuyen-yeu/2423928/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.