Chương trước
Chương sau
Cái suy đoán này quá mức kinh người, Cơ Trường Trú kêu nàng vài tiếng nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần. Y dứt khoát vươn tay điểm mấy lần hai huyệt đạo ở trên vai trên cổ nàng.
Thẩm Tân Di cảm thấy hiệu nghiệm rõ ràng, mới phát hiện phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Nàng chắp tay thi lễ về phía Cơ Trường Trú: "Đa tạ tiên sư."
Đang dần dần lấy lại tinh thần, sau khi tiếp thu giả thiết Lục Diễn có khả năng là đang giả bệnh, nàng lập tức lại nghĩ đến một vấn đề: chuyện này tuyệt đối không thể để ai biết!
Tuy rằng tình hình cụ thể bên trong nàng không biết nhưng nói chung nàng có thể đoán được Lục Diễn giả bệnh tám phần là bởi vì bệnh đa nghi rất nặng của phụ hoàng mình. Nếu vô ý truyền ra để Hoàng Thượng biết được thì hậu quả của Lục Diễn không dám tưởng tượng. Nàng thậm chí bắt đầu hối hận, không có việc gì điều tra Lục Diễn bệnh làm gì, hiện tại thì hay rồi, biết bí mật lớn như vậy của hắn tương đương vô duyên vô cớ gánh chịu một việc nguy hiểm lớn!
Nàng sắp xếp suy nghĩ, trước mắt duy nhất biết được chính là nàng và... Nàng nghiêng đầu nhìn Cơ Trường Trú một cái, trái tim thình thịch nhảy dựng, theo bản năng mà bắt tay đặt lên trên bội kiếm ở bên hông.
Ngón tay nàng vuốt ve chuôi kiếm, vẻ mặt hơi hung tàn với giọng cứng đờ: "Cơ huynh là người thông minh, việc hôm nay mong rằng Cơ huynh giữ kín như bưng, bằng không chỉ e Cơ huynh gặp phải phiền toái."
Cơ Trường Trú không giỏi chuyện khác nhưng lại rất mẫn cảm với sát khí, y cảm nhận được sát khí chợt lóe qua trên người nàng nên buồn bã nói: "Cô muốn mạng ta?"
Thẩm Tân Di tránh đi tầm mắt y: "Cơ huynh có thể đáp ứng ta giữ bí mật không?"
Cơ Trường Trú lập tức không vui, y nhìn nàng sau một lúc lâu, bỗng nhiên khoa tay múa chân ở không trung một chút, ngón tay vung lên, con sâu lớn bằng móng tay cái vẫn luôn bảy màu sặc sỡ bị y chộp vào lòng bàn tay. Y cắn nát ngón tay mình nhỏ vài giọt máu nuôi nấng trùng nhỏ kia, con trùng nhỏ uống no máu thì vỗ cánh sắp bay.
Cơ Trường Trú ném sâu lên trên người nàng, dùng giọng điêu u ám như cũ: "Biến khỏi đây."
Thẩm Tân Di còn tưởng rằng y đột nhiên ra tay nên sợ tới mức nhảy dựng lên: "Đây là cái gì?!"
Cơ Trường Trú yên lặng mà nhìn nàng: "Nó gọi là Giai Lão cổ, phần lớn cổ nữ dùng để trừng phạt kẻ phụ lòng, có vài cổ nữ hạ Giai Lão cổ lên người đàn ông trong lòng. Một khi đàn ông phụ lòng, cho dù chạy trốn tới xa ngàn dặm thì cổ nữ đều có thể lấy tánh mạng của gã."
Thẩm Tân Di khó hiểu: "Huynh cho ta cái này làm cái gì? Chẳng lẽ để ta cho Lục Diễn Giai Lão cổ?"
Cơ Trường Trú lấy ánh mắt sâu kín phỉ nhổ nàng: "Không phải cô sợ ta đi ra ngoài nói bậy sao? Ta hạ Giai Lão cổ cho mình, cổ mẹ ở trong tay cô, nếu ta nói việc này ra thì cô có thể dễ dàng lấy đi tánh mạng của ta."
Thẩm Tân Di ngẩn ra, cổ trùng kia lại đột nhiên bay lên chậm rãi dừng ở trên thoa phù dung của nàng.
Cơ Trường Trú chẳng khác gì đưa mạng mình nắm ở trong tay nàng, nàng không khỏi xúc động rồi thi lễ thật sâu với Cơ Trường Trú: "Đa tạ Cơ huynh, ngày sau nếu huynh có chỗ muốn hỗ trợ, xông pha khói lửa, không chối từ."
Cơ Trường Trú chần chờ một chút: "Ta thực sự có việc muốn làm bây giờ, cô vừa lúc có thể giúp ta."
Thẩm Tân Di vội nói: "Chuyện gì?"
Trên mặt Cơ Trường Trú vậy mà có vài phần thẹn thùng: "Ta lớn như vậy vẫn luôn luyện cổ, bàn tay nhỏ bé của con gái cũng chưa sờ qua, cô có thể cho ta..."
Thẩm Tân Di: "... Tạm biệt."
Cơ Trường Trú hoàn toàn thất vọng: "Vì sao?"
Thẩm Tân Di theo không kịp tư duy khác người của y nên vuốt tóc: "... Bởi vì ta đã là phụ nữ có chồng!"
Cơ Trường Trú khó hiểu: "Người Hán mấy cô thật là kỳ quái, ta lại không bảo cô cưới ta, kéo tay một chút cũng không được sao?"
Thẩm Tân Di: "..." Ngài không biết xấu hổ khi nói người khác kỳ quái à?!
Cơ Trường Trú cũng không bắt buộc, chỉ là vẻ mặt thất vọng mà đưa nàng ra cửa, thuận đường nói cho nàng địa chỉ nhà mới.
Thẩm Tân Di vừa ra đầu hẻm thì sắc mặt lại phức tạp lên.
Nàng lần theo manh mối Lục Diễn giả bệnh này, rất nhiều chi tiết đều hợp lý lên. Lòng dạ này của Lục Diễn quả thực khiến da đầu người ta tê dại, tuy rằng nói rất nhiều người đều thích bạn lữ cường đại thông minh nhưng chuẩn thông minh này của Lục Diễn thực sự hơi dọa người...
Nàng do dự một lát rồi khẽ dặn dò Thẩm Sơ: "Đi Thẩm phủ, tìm ca ta."
Nàng nói xong câu đó thì càng thêm do dự, nếu Lục Diễn thật sự giả bệnh nhiều năm, vậy mấy năm nay hắn đều đang làm gì? Trù tính cái gì? Chuyện này ảnh hưởng quá lớn với triều đình xã tắc, nếu đặt ở phía trước, nàng trước tiên sẽ nói cho cha nhưng hiện tại...
Lục Diễn giả vờ không có sơ hở nhưng cũng giấu diếm nhiều người tinh ranh trên triều đình đã nhiều năm như vậy, hai người ngủ ở trên một cái giường gần một năm, nàng còn chưa phát hiện ra, nếu không phải vì để nàng khỏi bị Mưu Liệt làm nhục, hắn cũng sẽ không dễ dàng bại lộ như vậy.
Tất cả đều là bởi vì mình.
Nàng che lại đầu đau từng cơn rồi nói ra phía ngoài: "Thôi, vòng trở về đi, đi phủ Thái Tử."
Thẩm Sơ không rõ nguyên do nhưng vẫn thành thật kéo nàng trở về phủ Thái Tử.
Trên đường đi nàng vứt bỏ lợi ích của triều đình trước, đột nhiên có hơi giận.
Lục Diễn giả bệnh nàng có thể hiểu được, nàng thậm chí có thể hiểu hắn vì sao gạt mình nhưng nghĩ về thời gian lo lắng nôn nóng, vác mặt mũi cầu người hỏi thăm danh y như thế kia thì nàng lại đặc biệt tức giận.

Cứ một đường tức như vậy, trước khi nàng vào phủ đã lấy ra một viên Lãnh Hương hoàn ngày thường ăn từ túi tiền nắm trong tay. Lãnh Hương hoàn này được làm từ các nguyên liệu chua ngọt như ô mai trần bì hoa quế ... xoa thành viên, không chỉ có vị ngon mà còn có tác dụng khai vị, bổ tỳ vị.
Nàng cười lạnh một tiếng, hời cho Lục Diễn.
Sắc mặt của Lục Diễn vốn dĩ thản nhiên, đang vùi đầu xem công văn, nhìn thấy nàng thì vui mừng lên giơ tay vẫy: "Sao nàng bỏ ta chạy ngoài lâu như vậy? Eo ta đột nhiên đau lên, nàng giúp ta ấn ấn nhé?"
Hắn bổ sung một câu: "Giống đêm qua vậy."
Thẩm Tân Di nguyền rủa ở trong lòng, vẻ mặt mừng như điên mà chạy đến trước mặt hắn, duỗi tay nhéo mạnh lên vai hắn, kích động mà lay bờ vai của hắn: "Điện hạ, chàng được cứu rồi, được cứu rồi á!"
Lục Diễn: "??"
Vui mừng lộ rõ trên nét mặt Thẩm Tân Di, nàng móc ra Lãnh Hương hoàn kia: "Đây là linh dược Cơ tiên sư cho thiếp, huynh ấy nói chỉ cần chàng ăn một quả, bảo quản thuốc cho đến khi khỏi bệnh, tuyệt đối có thể giải cổ độc trên người của chàng!"
Lục Diễn đè lại tay đang dùng nhét thuốc vào miệng chàng: "Đây là thuốc gì, nàng lại dám cho ta ăn?"
Thẩm Tân Di vừa kiên trì không ngừng nhét thuốc vào miệng hắn vừa nói: "Là thuốc hỗn hợp của rết, gián, thằn lằn, ruồi, bọ và các loại côn trùng độc khác, có thể lấy độc trị độc, trực tiếp chữa khỏi bệnh trên người chàng! Mau! Ăn! Cho! Thiếp!"
Vẻ mặt Lục Diễn miễn bàn trở nên xuất sắc hơn: "..."
Thẩm Tân Di thừa lúc hắn không chú ý thì trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, nàng lại vỗ tay: "Ăn ngon không?"
Lục Diễn không nếm được hương vị gì kỳ quái, viên thuốc này chua chua ngọt ngọt, còn có hương hoa, hắn lập tức phản ứng lại: "Nàng trêu chọc ta?"
Thẩm Tân Di cười lạnh: "Chút tài mọn mà thôi, nơi nào so được với năng lực chàng chơi ta?
Lục Diễn mím môi: "Có phải nàng nghe được cái gì ở bên ngoài hay không?"
Thẩm Tân Di không nói một lời mà nhìn hắn, từ từ nói: "Phải, ta nghe nói chàng có chứng nghiện phụ nữ."
Lục Diễn: "..."
Hắn búng ngón tay: "Xem ra nàng đã biết cả."
Thẩm Tân Di: "Nhìn người khác vì chàng sốt ruột lo lắng, chơi rất vui sao?"
Lục Diễn quay lưng, giọng điệu bình tĩnh: "Ta cũng không phải tự nguyện làm như vậy."
Một câu này nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ nhưng tình hình bên trong chứa đầy bao nhiêu mỏi mệt bất đắc dĩ chỉ có chính hắn biết, Thẩm Tân Di tựa như một quả bóng cao su bị chọc thủng, lại không tức giận được.
Nàng không thể tưởng tượng làm sao Lục Diễn đã bắt đầu dốc hết sức lực diễn kịch từ thời kỳ thiếu niên, sợ người khác biết hắn khỏe mạnh bình an mà năm này sang năm nọ, hắn ép mình thành chàng trai tâm cơ thâm trầm trước mắt.
Thẩm Tân Di vốn dĩ có một bụng lời nói muốn hỏi, hiện tại cũng không nói ra được nữa. Nàng thở dài rồi ngồi xuống bên ghế xếp: "Chàng có cái gì muốn nói với ta không?"
Lục Diễn như có như không mà gõ vào bàn: "Đừng nói ra ngoài."
Thẩm Tân Di ngược lại chần chờ: "Chỉ có câu này?"
Lục Diễn hơi buồn cười: "Ta còn phải nói cái gì? Nếu nàng dám nói ra nửa chữ ta sẽ giết cả nhà nàng?"
Thẩm Tân Di gãi đầu: "Ta cho rằng ít nhất chàng sẽ uy hiếp ta vài câu, sau đó hỏi lại ta là ai nói cho ta."
"Ngoại trừ Cơ Trường Trú còn có ai?"
Thẩm Tân Di ngẩn ra, hắn xoay người nhéo mặt nàng: "Ta đây thuận theo ý nàng uy hiếp nàng một câu, nếu nàng dám nói ra nửa chữ với bên ngoài, ta sẽ làm cho nàng mấy ngày mấy đêm không xuống giường được."
Lục Diễn nói xong, bản thân ngược lại hơi ngượng ngùng, lại đưa mắt rời đi nơi khác không nhìn nàng.
Lúc này Thái Sử Tiệp đẩy cửa tiến vào, thấy Thẩm Tân Di thì sửng sốt: "Thái Tử Phi..."
Thẩm Tân Di thấy Lục Diễn không tính toán nói tỉ mỉ thì cũng chủ động lui.
Thái Sử Tiệp cảm thấy có sự khác biệt giữa hai người, thử thăm dò hỏi: "Thái Tử Phi nàng..."
Lục Diễn hơi nhíu mày: "Nàng đã biết."
Thái Sử Tiệp quá sợ hãi, trong đầu nhảy ra ý nghĩ đầu tiên chính là tuyệt đối không thể để nàng nói ra! Ông nhanh chóng phản ứng lại rồi buông tiếng thở dài: "Thật ra cũng đều không phải là điện hạ giấu không tốt, chuyện này ai cũng có thể giấu, tuyệt đối không thể gạt được người vợ bên gối. Bởi vì người nhiều năm không cưới, không nghĩ tới cuối cùng lại bị con gái nhà họ Thẩm biết, thật là tạo hóa trêu người."
Ông nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ tính toán làm sao bây giờ? Muốn dặn dò Thái Tử Phi gần đây ở trong phủ đợi trước để tránh để lộ tin tức hay không?."
"Không cần."

Sắc mặt của Thái Sử Tiệp phức tạp mà thở dài: "Thái Tử Phi dũng cảm tốt bụng, cực xứng đôi với người, nhưng nàng... Dù sao có cha mẹ ở bên, khó bảo toàn sẽ không để lộ tin tức đi ra ngoài."
Hắn không đáp mà đi đến bên cửa sổ: "Đã qua nhiều năm như vậy, thời điểm cũng sắp tới rồi."
Thái Sử Tiệp nhấm nuốt lời này một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, ông lại đi đến bên cạnh hắn: "Đúng vậy, đã đến lúc."
......
Sau khi Thẩm Tân Di biết được tin tức này thì thật sự đứng ngồi không yên, sợ bản thân không cẩn thận để lộ ra ngoài nên dứt khoát cả cửa cũng không ra, cáo ốm rút ở nhà.
Lục Diễn đương sự này bình tĩnh hơn nàng nhiều, nên làm gì thì làm, ngoại trừ thức khuya dậy sớm ra thì ở ngoài không có gì khác ngày thường.
Thẩm Tân Di có mấy lần muốn nói chuyện này với hắn nhưng bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà tránh đi.
Nàng bực: "Chuyện lớn như vậy chàng gạt ta cũng thôi đi, hiện giờ ta đều đã biết, chàng cũng nói ra một chữ đi nào?"
Lục Diễn không chút để ý mà vuốt phẳng nếp gấp của vạt áo: "Còn chưa đến thời điểm, hiện tại nàng biết rồi cũng chỉ tăng thêm phiền não."
Thẩm Tân Di trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn nhìn lại và cười, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi cửa.
Lục Diễn chân trước mới đi, Trương ma ma ghé vào lỗ tai nói bên tai nàng: "Nương tử, tam lang quân tới."
Thẩm Tân Di bật thốt lên: "Không gặp, bà bảo huynh ấy trở về đi." Nàng tự giác xem như người kín miệng nhưng lại thật sự sợ hãi bản thân vừa lơ đãng nói ra hại tánh mạng Lục Diễn.
Trương ma ma sửng sốt: "Nhưng nương tử..."
Thẩm Tân Di lại vẫy tay: "Thôi thôi, bà mang ca ta vào đi."
Trương ma ma không thể hiểu nổi, lại hành lễ đồng ý.
Thẩm Quế Kỳ nhanh chóng được mang tiến vào sảnh chính, sắc mặt huynh ấy không thích hợp, hai tay cũng trống trơn, không giống ngày thường sẽ mang chút trái cây ăn vặt cho nàng.
Huynh ấy vừa tiến đến đã nói: "Ta có chuyện muốn hỏi muội."
Thẩm Tân Di biết đây là muốn lén nói chuyện, phất tay cho hạ nhân lui: "Chuyện gì á? Thần thần bí bí."
Thẩm Quế Kỳ hạ giọng: "Muội có biết bệnh tình của Thái Tử kia rất có khả năng là giả vờ hay không..."
Thẩm Tân Di: "..."
Sắc mặt của nàng thay đổi rõ rệt trong phút chốc, mới vừa uống một miệng trà trực tiếp phun ra từ trong miệng.
Nàng kéo lấy cổ áo Thẩm Quế Kỳ: "Huynh nói cái gì?!"
Mấy ngày nay nàng cũng chưa ra cửa, lại hoàn toàn không nghe nói việc này.
Thẩm Quế Kỳ cho rằng nàng giật mình với tin tức của huynh ấy nên vội vỗ vỗ bả vai nàng ý bảo nàng bình tĩnh: "Không phải ta nói, trong kinh thành đã truyền khắp, phố lớn ngõ nhỏ nào không nghị luận việc này?"
Tin tức này còn khiến Thẩm Tân Di khiếp sợ hơn cái mới vừa rồi, đầu nàng ' ầm ' nổ tung, giọng nói cũng đứt quãng: "Sao, như thế nào..."
Thẩm Quế Kỳ chống cằm nghi hoặc: "Làm sao truyền ra ta không biết, chuyện này vẫn là đường huynh nói cho ta, quân doanh của bọn họ cũng đều đã biết việc này, những quan văn tin tức linh thông kia tất nhiên không cần phải nói."
Huynh ấy hỏi: "Chuyện này rốt cuộc có phải sự thật hay không ? Muội và Thái Tử thành thân đã hơn một năm, chẳng lẽ lại không phát hiện gì... Không đúng?"
Thẩm Tân Di bất chấp trả lời, lập tức hỏi: "Trong cung thì sao? Trong cung biết không?"
Thẩm Quế Kỳ thật ra đã sớm ý thức được chuyện này nghiêm trọng với Lục Diễn nhưng huynh ấy không cảm thấy chuyện này có liên quan gì với em gái mình, nói không chừng em gái còn có thể nhân cơ hội này hòa ly.
Huynh ấy lại nói ra ý nghĩ của mình một lần với Thẩm Tân Di.
Trong lòng Thẩm Tân Di đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận, làm sao nhiều người như vậy đều ngóng trông nàng và Lục Diễn hòa ly chứ?!
Nàng không rảnh lo sửa đúng ý tưởng của huynh ấy mà vẫy tay: "Không nói cái này, huynh chỉ nói với muội trong cung biết việc này chưa?"
Thẩm Quế Kỳ: "Cho dù bây giờ không biết, chuyện này náo loạn lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biết đến."
Trái tim Thẩm Tân Di chùng xuống đến đáy cốc, nàng không còn sức trò chuyện với Thẩm Quế Kỳ nên dăm ba câu đuổi huynh ấy đi, lại sai người đi mời Lục Diễn: "Bảo điện hạ lập tức trở về!"
Không biết là chậm trễ trong việc truyền lời hay là Lục Diễn bị vướng chân, hắn đến trời tối mới khoan thai tới muộn.
Thẩm Tân Di hai ba bước tiến đến trước mặt hắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.