Editor: Mứt Chanh Thẩm Tân Di cuối cùng cũng đi ngủ một cách mãn nguyện sau khi thành công kéo rớt mười sợi tóc. Lục Diễn nghiêm mặt suy nghĩ một hồi làm cách nào để dỗ Tố Tố lại, lúc này tâm trạng nặng nề mới ổn thỏa. Trong bầu không khí vừa quỷ dị vừa buồn cười này, hai người đã trải qua ba ngày. Buổi sáng nàng mới thức dậy, Ngọc Yên đã đưa tới một bái thiếp: "Nương tử, đây là cái người Nạp, đó... Cái công chúa Hồi Hột hạ thiệp cho người, nàng ta mở tiệc ở phủ Truyền Lư, mời người đến dự tiệc ạ." Cái tên khó đọc kia nàng ấy thật sự không nhớ được nên dứt khoát dùng xưng hô thay thế. Phủ Truyền Lư là phủ đệ triều đình đặc biệt xây dựng để tiếp đãi sứ thần nước khác, chỉ các khu đại châu phủ trung tâm mới xây. Thẩm Tân Di không có cảm tình gì với người dị tộc, nhìn thiệp kia thì cười nhạo một tiếng: "Làm được cũng còn hình người dạng chó, người Hồi Hột cũng có tập tục đưa thiếp mời à? Hơn nữa phủ Truyền Lư lại không phải phủ đệ của nàng ta, nàng ta có tư cách gì tổ chức tiệc, còn mời người?" Không riêng người Hồi Hột nhìn nàng không vừa mắt, nàng thấy người Hồi Hột cũng không thuận mắt. Nàng có bốn người chú họ đã chết trận sa trường, hai bên sớm đã kết thù. Nàng chỉ cần phát bệnh thì sẽ đặc biệt độc miệng, Ngọc Yên đã quen rồi nên hỏi: "Nếu người không đi, nô tỳ giúp người trả lại." Thẩm Tân Di xua tay: "Vì sao không đi? Cũng có vẻ như ta sợ nàng ta vậy." Nàng lại hỏi: "Điện hạ nhận được thiệp chưa?" Ngọc Yên lắc đầu: "Cũng chưa từng thu được." Thẩm Tân Di bĩu môi: "Vẻ ngoài cũng học được mười phần." Nàng đứng dậy nói: "Giúp ta dọn dẹp một chút." Vào phủ Truyền Lư, Thẩm Tân Di đã được mấy tỳ nữ dị vực rất phong tình dẫn tới một chỗ sân, nàng còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nữ quyến nói chuyện trêu đùa. Bắc Đình không chỉ là một nơi quân sự trọng yếu mà còn là một nơi vô cùng phức tạp. Nơi này dân tộc Hán và tộc khác sống lẫn lộn, riêng khu vực này đã có hàng chục người thuộc các dân tộc khác nhau sinh sống cho nên rất nhiều thổ ty dị tộc cũng xây phủ đệ ở chỗ này. Thẩm Tân Di mơ hồ đảo qua đã thấy đại sảnh hơn phân nửa đều là phu nhân thổ ty dị tộc, ít có mấy phu nhân quan viên người Hán. Khi thấy Thái Tử Phi tới, lập tức muốn đứng lên hành lễ lại bị thị nữ thêm rượu phía sau chặn lại, đại sảnh không ai hành lễ, không người đáp lời, chỉ để mặc nàng ở đấy. Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Tân Di đã thấy Nạp Châu ngồi ở trên đầu, vẻ ngoài của Nạp Châu rất đẹp. Nói chung làn da con gái dân tộc Hồi Hột tuy trắng nhưng lại thô ráp nhiều đốm, mà nàng ta lại còn là loại trắng không hề tỳ vết. Chẳng qua đuôi lông mày nhếch lên, đôi mắt xếch lên, thoạt nhìn hơi hung ác dữ tợn. Nàng lại nhìn lướt qua trận này, trong lòng chắc cũng biết, ai nói con gái Hồi Hột sẽ không trạch đấu? Chẳng phải đấu trí khá tốt sao. Nhưng nàng cũng chả thấy lo lắng. Nhà họ Thẩm và dân tộc Hồi Hột ân oán gút mắt có thể xả đến vài chục năm trước, trước khi nàng tới Bắc Đình trong lòng đã có tính toán. Nạp Châu nhìn Thẩm Tân Di, nàng ta một hận nhà họ Thẩm, hai hận Thẩm Tân Di gả cho người bản thân vừa ý, nhưng nàng ta cũng không dám làm gì Thẩm Tân Di, nếu không Hồi Hột và Ngụy Triều lập tức phải khai chiến. Nhưng làm nhục nàng một chút, làm mặt mũi nàng mất hết vẫn có thể. Dù sao Ngụy Triều mấy năm nay chiến đấu với Hồi Hột đều là đánh trận nào thua trận đó, nàng ta khó tránh khỏi tự cho mình rất cao. Có lẽ là cảm thấy dân tộc Hồi Hột muốn xưng bá thiên hạ, chỉ là một Thái Tử Phi Ngụy Triều mà thôi, nàng ta bắt nạt thì bắt nạt thôi. Ý tưởng này của nàng ta có vẻ hợp lý nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lục Diễn năm đó cũng giết qua không ít người Hồi Hột đấy, sao không thấy hai anh em này nhằm vào Lục Diễn? Đơn giản là bóp chặt quả hồng mềm mà thôi. Nàng ta quay đầu nói đúng lý hợp tình: "Không nghĩ tới điện hạ bây giờ mới đến, trong phòng đều ngồi đầy, ấm ức điện hạ, là ta suy xét không chu toàn." Nàng ta đưa thiếp mời vốn dĩ đã trễ, nói như vậy tựa như là Thẩm Tân Di cố tình đến muộn. Thẩm Tân Di nói: "Nếu cô suy xét không chu toàn, cô cười vui vẻ như vậy làm gì?" Sắc mặt của Nạp Châu cương cứng, Thẩm Tân Di lại xua tay: "Đừng nhiều lời, nhanh chóng ngồi xuống cho ta." Mặt Nạp Châu vặn vẹo một chút nhưng nàng ta cũng sớm có chuẩn bị nên chỉ chỉ chỗ ngồi trong một góc rồi hất cằm: "Ấm ức Thái Tử Phi trước ngồi nơi này." Thẩm Tân Di nhìn lướt qua, chỗ ngồi kia ở trong góc nhất. Hơn nữa, bàn, ghế, chỗ ngồi chỉ bằng những cây to bằng lòng bàn tay, chén đĩa dụng cụ pha rượu được làm bằng sắt trông rất tồi tàn. Nếu nàng ngồi thật, không biết còn tưởng rằng nàng là vào nhà xin cơm đấy. Nhưng nếu trực tiếp phủi tay chạy lấy người thì dường như là sợ Nạp Châu này, càng xấu hổ hơn nữa. Chuyện này còn rất vi diệu, hướng nhỏ nói là hai cô gái tranh cãi vài câu, hướng lớn nói là công chúa Hồi Hột áp qua Thái Tử Phi Ngụy Triều, mất mặt toàn bộ người Đại Ngụy. Nàng kinh ngạc mà liếc Nạp Châu một cái, buồn bực không biết có ai nhắc với nàng ta hay không, kỹ năng trạch đấu này có thể á. Nạp Châu tự động đổi ánh mắt kinh ngạc của nàng thành xấu hổ và giận dữ, lại hất cằm lên: "Thái Tử Phi, mời ngồi." Thẩm Tân Di nở một nụ cười quái dị và sải bước đến trước mặt nàng ta. Nạp Châu kinh ngạc: "Cô..." Thẩm Tân Di vươn tay và ném Nạp Châu xuống đất, để mặc nàng ta ngã chổng vó, bản thân thong thả ung dung ngồi ở vị trí của nàng ta.
Nạp Châu: "..." Thẩm Tân Di nhìn tay của mình và buồn bực, nàng thần công cái thế, theo lý mà nói hẳn là một chưởng đánh Nạp Châu dính trên tường không kéo xuống được, sao chỉ té ngã một cái nhỉ? Buồn bực xong lại cầm lấy chén rượu trên bàn quơ quơ rồi nhìn xuống dưới: "Các người không biết thấy Thái Tử Phi phải hành lễ sao?" Phu nhân thổ ty ở đại sảnh cũng đều là cỏ đầu tường, thấy vị Thái Tử Phi này lợi hại như vậy, vội không ngừng quỳ xuống miệng xưng ' điện hạ vạn phúc '. Nạp Châu đẹp, thân phận lại cao quý, lớn thế kia còn chưa bị ai đối xử qua như vậy, huống chi vẫn là làm trò ngã chụp ếch trước nhiều người như vậy, mấy đời người đều mất hết. Nàng ta được mấy thị nữ đỡ dậy, nhất thời bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, biểu cảm dữ tợn, giơ tay định cho Thẩm Tân Di một cái tát: "Ngươi tiện..." Thẩm Tân Di thu hồi lời nói mới vừa rồi, Nạp Châu thông minh cái quỷ! Nàng nghe Nạp Châu mắng mấy từ ô uế thì sắc mặt lập tức nặng nề, lập tức đứng lên, tuân thủ nguyên tắc phòng thủ tốt nhất là tiến công, ' bụp bụp ' đánh vào bụng Nạp Châu hai lần, lại đánh một quyền vào hốc mặt của nàng ta, cuối cùng lại thưởng cho nàng ta một chưởng, một bộ tổ hợp quyền. Khi Nạp Châu ngã xuống đều chẳng nói thành lời, chỉ biết ôm bụng kêu đau. Sức lực của nàng không thể mạnh hơn Nạp Châu nhưng đoạt được cơ hội trước, lại chuyên chọn bộ vị quan trọng nhất xuống tay, Nạp Châu bị đánh không hề có sức phản kháng. Thị nữ hộ vệ của Nạp Châu lập tức bao vây Thẩm Tân Di, Trương ma ma các nàng cũng không phải kẻ ngốc, vẫy tay một cái đã kêu hộ vệ tiến vào, hai bên lại thành cục diện giằng co. Phu nhân thổ ty ngồi trong đại sảnh thấy toàn bộ trận này mắt đều choáng váng. Nạp Châu xuất thân từ Hồi Hột, hung man vô lễ chút cũng thôi đi, sao Thái Tử Phi xuất thân trong gia tộc lớn cũng có tính tình thổ phỉ thế! Nhưng các nàng ấy đều là xem náo nhiệt, mới vừa rồi sẽ không giúp Thẩm Tân Di, hiện tại cũng sẽ không giúp Nạp Châu. Trong giọng nói của Nạp Châu tràn đầy oán hận phảng phất như đang nguyền rủa: "Ngươi đừng hòng ra khỏi phủ Truyền Lư!" Thẩm Tân Di cóc sợ, một tay còn bóp cổ Nạp Châu, quét qua những hộ vệ Hồi Hột một cái rồi cười lạnh một tiếng: "Ta ghét nhất người mạnh miệng, ta cũng nói cho ngươi một câu, hôm nay không lý luận rõ ràng, ta ở chỗ này phế đi ngươi. Nếu ngươi muốn cho dân tộc Hồi Hột và Ngụy Triều khai chiến, cứ việc uy hiếp ta, xem xương cốt chúng ta ai cứng hơn." Nạp Châu: "..." Tục ngữ nói ngang tàng sợ lỗ mãng, Nạp Châu sợ, nàng ta thật sự sợ... Nàng ta chỉ muốn làm nhục một chút Thái Tử Phi Thẩm thị, vốn tưởng rằng là cây tơ hồng, tuyệt đối không ngờ đưa tới một đầu Godzilla, sự tàn nhẫn mà nàng ta không thể so sánh được. Nàng ta thậm chí còn cảm thấy rằng chỉ cần nàng ta dám mù quáng nhiều lần thì vị Thái Tử Phi này thật sự sẽ phế đi mình. Nhưng nàng ta thật sự xảy ra chuyện thì phụ hãn nàng ta cho dù cưng chiều nàng ta đi chăng nữa cũng tuyệt đối không vì nàng ta mà khai chiến với Ngụy Triều. Dù sao Hồi Hột là dân tộc du mục, nhân lực tài vật đều kém xa Ngụy Triều, cho dù đánh giặc đánh thắng thì cũng là tự tổn hại 800. Nhưng nói cách khác, giả như nàng ta thật sự đả thương Thẩm Tân Di, Lục Diễn sẽ nổi giận nhưng Văn Xương Đế tuyệt đối sẽ không vì này mà tuyên chiến với Hồi Hột, chỉ là nàng ta bị dọa quá sức, không thể tưởng được này đó thôi. Nhưng nàng ta đã quen hoành hành ở Hồi Hột, nhất thời lại không thể cúi mặt chịu thua. Hai bên đang giằng co võ mồm chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa: "Dừng tay." Thẩm Tân Di theo bản năng mà quay đầu lại đã thấy Kiều Phất Tùng đứng ở cửa, đáy mắt hơi có kinh ngạc. Y hôm nay đến làm việc ở phủ Truyền Lư, trong lúc vô ý nghe thấy hạ nhân trong phủ Truyền Lư nói Thái Tử Phi và công chúa Nạp Châu đánh nhau rồi. Y sợ Tố Tố bị thua thiệt, vội không ngừng dẫn người đuổi lại đây, nhưng tình huống trước mắt ... Hình như không giống với suy nghĩ của y thì phải? Kiều Phất Tùng chẳng muốn hỏi nhiều, vài bước rảo bước tiến lên che ở trước người Thẩm Tân Di, ánh mắt nhìn Nạp Châu mang theo chút lạnh lẽo: "Công chúa, Thái Tử Phi và ngài đều là khách quý của Bắc Đình Đô Hộ Phủ, Đô Hộ Phủ không muốn hai người có gì sơ xuất. Việc hôm nay, mong rằng ngài cho ta lời giải thích." Nạp Châu không biết nói cái gì, rốt cuộc chuyện xảy ra hôm nay là do nàng ta chọn, nếu thật sự trị Thái Tử Phi còn đỡ mà hiện giờ mất mặt ngược lại là mình. Thẩm Tân Di lạnh lạnh nói: "Nàng ta hết lần này đến lần khác gây chuyện với ta, ta thật sự nhìn không vừa mắt, vì tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ mới ra tay." Nạp Châu thấy không cho lời giải thích thì chỉ e nàng ta không thể rời đi nên cắn răng nói: "Việc hôm nay là ta sai lầm... Còn xin Thái Tử Phi thứ lỗi." Thẩm Tân Di vẫn không quá vừa lòng nhưng thấy chuyển biến tốt thì thu lại: "Bổn cung đại nhân đại lượng, niệm tình cô là người tộc Man nên không so đo nhiều với cô." Nạp Châu tức hốc mắt đỏ lên, oán hận trừng mắt nhìn nàng một cái rồi mang theo tay sai rời đi. Những phu nhân thổ ty ở đại sảnh thấy một màn kinh hồn này cũng không dám Thẩm Tân Di không vui nói: "Không quy củ." Sau khi Nạp Châu lao ra ngoài thì không thể nhịn được nữa, vừa khóc rống vừa đi tìm huynh trưởng nhà mình. Mưu Liệt thấy em gái mình cả người chật vật thì hoảng sợ nói: "Muội làm sao vậy?" Nạp Châu vừa khóc rống vừa thêm mắm dậm muối kể chuyện mới vừa xảy ra một lần.
Mưu Liệt cắn răng nói: "Khinh người quá đáng." Hắn ta lại đỡ lấy bả vai của em gái: "Đừng sợ, nàng ta chẳng qua thấy muội là con gái mới dám ngông cuồng như vậy, đến lúc đó ta giúp muội trừng trị một trận." Chờ hắn ta tìm vài người bắt cóc Thẩm thị, ức hiếp một trận ném tới trước mặt Thái Tử xem hai người còn có thể đắc ý hay không! ...... Kiều Phất Tùng nhìn Thẩm Tân Di từ trên xuống dưới mấy lần, xác nhận nàng không sao mới giãn lông mày: "May mắn Tố... Thái Tử Phi không sao." Thẩm Tân Di cảm ơn Kiều Phất Tùng trước: "Đa tạ Tư Mã." Trong lòng nàng không khỏi căm hận Văn Xương Đế. Nếu Thái Tử và cha nàng còn trấn thủ biên quan, chỗ nào cho Hồi Hột liều lĩnh như vậy? Đừng nói là nàng mắng vài câu, cho dù phạt con ngốc kia đi chà lau nhà vệ sinh cũng chẳng ai dám quản. Nàng càng nghĩ càng tức anh ách nên lấy tay đập mạnh: "X nó, uất ức quá! Kiều Phất Tùng cho rằng bản thân nghe lầm nên kinh ngạc: "Thái Tử Phi mới vừa nói cái gì?" Thẩm Tân Di lặp lại rõ từng câu từng chữ: "X nó." Kiều Phất Tùng: "..." Tố Tố rốt cuộc là bị bao nhiêu tra tấn, mới, mới thành ra như vậy? Nàng không biết nội tâm của Kiều Phất Tùng đang hoạt động, lại hỏi: "Sao Tư Mã lại đến phủ Truyền Lư?" Nếu là lúc bình thường Thẩm Tân Di tất nhiên sẽ nghĩ đến tránh hiềm nghi với y, nhưng Ngạo Thiên chưởng môn hiển nhiên không ý thức được điều này. Kiều Phất Tùng cười cười: "Chuyện người nhờ thần tế tra cổ thần giáo, thần lại tra ra chút manh mối, vừa lúc có việc muốn tới phủ Truyền Lư, nghe được người ở phủ Truyền Lư nên thần chạy tới trước." Thẩm Tân Di vừa đi vừa hỏi: "Lại tra ra cái gì?" Kiều Phất Tùng chậm rãi nói: "Lần trước khảo vấn cổ sư kia hình như có quan hệ hơi thân thích với Hữu hộ pháp của cổ thần giáo. Gã nói cho chúng thần biết lần này cổ thần giáo bị hủy, tất cả đều là nội loạn gây ra. Gã còn nói bọn họ vẫn luôn đuổi giết kẻ điên huỷ hoại cổ thần giáo kia, đáng tiếc người nọ hiện tại đã trốn khỏi An Tây, chỉ e là đi về phía Trường An." Tim Thẩm Tân Di nhảy dựng: "Trường An?" Kiều Phất Tùng khuyên nàng: "Cổ thần giáo có địa vị cực cao trong lòng cổ sư, hơn nữa đã tồn tại hàng nghìn năm. Người này đã có thể huỷ hoại cổ thần giáo, vừa nói rõ y tàn nhẫn độc ác, là hạng người không thể xem nhẹ. Thứ hai cũng có thể chứng minh thủ đoạn của y cao siêu, quỷ thần khó lường, thần không khuyên người đi tìm người này. Cho dù tìm được rồi, chẳng lẽ y sẽ nghe người đi cứu chữa Thái Tử sao?" Thẩm Tân Di nhíu mày: "Nhưng người này lại là hy vọng duy nhất, dù sao cũng phải thử xem mới được." Kiều Phất Tùng biết tuy nhìn nàng có vẻ yếu ớt nhưng bên trong chủ ý lại cực kỳ chính trực. Y cũng không hề khuyên nhiều, lấy ra một trang giấy từ trong tay áo: "Nếu như thế, cái này người nhận đi." Thẩm Tân Di thấy trên đó có một biểu tượng hình tròn, đó là cảnh một trăm con trùng đang đánh nhau: "Đây là..." Kiều Phất Tùng nói: "Biểu tượng của cổ thần giáo, nghe nói mỗi cổ sư nhập giáo đều sẽ có một hình xăm, có lẽ việc tìm người có thể giúp ích cho người." Thẩm Tân Di im lặng một lát rồi chần chờ nói: "Chỗ này của ta có một sách phổ võ thuật, nó ghi lại những kiếm thuật độc đáo của dòng họ Thẩm ta sáng tạo, ta nhớ kỹ khi còn nhỏ huynh vẫn luôn muốn học. Cha ta cũng vui mừng truyền thụ lại kiếm thuật, không bằng ta tặng huynh sách kiếm thuật..." Đó là lần đầu tiên Kiều Phất Tùng cúi gằm mặt trước mặt nàng: "Thái Tử Phi." Thẩm Tân Di thở dài, nàng biết Kiều Phất Tùng giúp nàng đều không phải là vì được cái gì, nhưng khiến Kiều Phất Tùng tốn công hỗ trợ, lương tâm của nàng vẫn hổ thẹn. Nàng nói: "Tư Mã nghe ta, nhận lấy đi." Kiều Phất Tùng tựa như mất bình tĩnh trong một cái chớp mắt, vẻ mặt lại khôi phục như thường. Y cười nhạt: "Thần giúp Thái Tử Phi cũng là công vụ, dù sao Thái Tử cũng là quốc trữ. Nếu ngài ấy có thể khoẻ thì chính là phúc của Đại Ngụy." Hai người họ đang nói chuyện thì bầu trời nổi gió, Thẩm Tân Di đang muốn sai người lấy ô, Kiều Phất Tùng đã bung ô ra. Nàng cảm thấy hai người cùng căng một chiếc ô thật sự mập mờ nên vẫn nhờ Trương ma ma giúp nàng bung ô. Nàng vẫn còn một số câu hỏi chi tiết muốn hỏi, đột nhiên vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngoài Nguyệt Môn, Lục Diễn một tay cầm ô thờ ơ nhìn nàng. Kiều Phất Tùng vội vàng quỳ hành lễ, y nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Lục Diễn thì mở miệng giải thích, lại nghĩ rằng mình mà giải thích sẽ càng hỏng bét hơn nên cáo lỗi, khom người thối lui đến một bên. Sắc mặt của Thẩm Tân Di như
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]