Editor: Mứt Chanh Thẩm Tân Di cười ngả cười nghiêng ở trên bàn cơm, quả thực là đang quang minh chính đại mà khiêu khích hắn. Lục Diễn nheo mắt lại với vẻ mặt không tốt, xách nàng lên từ chỗ ngồi rồi cúi đầu lấp kín miệng nàng rồi dùng miệng chặn nàng lại. Thẩm Tân Di vui quá hóa buồn, bị sặc trở lại một hơi thì không khỏi giãy giụa vài cái, đáng tiếc đôi môi đã bị hắn cắn mạnh. Nàng do dự một chút, đáy mắt xẹt qua một chút cổ quái, nhanh chóng đã bắt đầu phối hợp lại. Đôi tay bám vào bờ vai của hắn, dùng hàm răng khẽ cắn lên môi dưới của hắn một chút như một sự đáp trả. Lục Diễn nhận thấy được sự phối hợp của nàng thì tâm trạng vốn dĩ đã mưa dầm kéo dài rất nhanh bắt đầu động tình. Hắn đã hứng tình, đôi tay đơn giản nâng cái mông của nàng lên để hai chân nàng treo trên không, không có bất luận chỗ dựa nào trên không trung thì chỉ có thể dính chặt lấy hắn. Thẩm Tân Di cảm thấy sắp xong rồi, nghiêng đầu muốn tránh ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn. Môi lưỡi của hắn vẫn không buông tha mà quấn lấy nàng, cho đến khi nàng cảm thấy thở hổn hển thì lúc này cuối cùng hắn mới buông nàng ra, lại nghiêng đầu thổi khí bên tai nàng rồi thủ thỉ: "Còn dám cười hay không?" Nàng vốn dĩ đã cười rồi, bị hắn nói thế lại hơi muốn cười, bắt đầu hoài nghi hắn đang chấp pháp câu cá, vì thế mím môi nhịn cười nhìn hắn một cái: "Điện hạ, người có biết phương pháp để cho người khác quên một chuyện tốt nhất chính là tự người đó đừng chủ động đề cập đến chuyện này hay không. Người hỏi lại thiếp có cười hay không, thiếp muốn nhịn cũng nhịn không được nữa." Lục Diễn hừ một tiếng, cong lưng thả nàng lại chỗ ngồi. Thẩm Tân Di chạm vào cánh môi hơi sưng của mình rồi nhìn Lục Diễn như suy tư gì đó. Mấy ngày nay nàng ngoại trừ rối rắm thù hận của đời trước ra thì chính là rối rắm về quan hệ giữa nàng và Lục Diễn. Gần đây nàng còn suy luận ra một chuyện rất đáng sợ: Lục Diễn, sẽ không thích nàng chứ nhỉ? Nếu muốn nói là thích, ngày thường hắn không phải lạnh mặt thì là trách mắng nàng. Nếu nói không thích, một ít lời nói cử chỉ ngày thường của hắn khá mập mờ, tựa như vừa rồi. Chẳng lẽ vì sắc mà say mê? Nếu đổi lại là người đàn ông khác, Thẩm Tân Di đều có có thể tự tin mê hoặc hắn, nhưng Lục Diễn lại không phải là người như vậy. Nàng là người không thích nghẹn lời nói ở trong lòng, vuốt môi dưới suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định mở miệng hỏi: "Điện hạ, có phải chàng thích thiếp hay không?" ' Cạch ', đôi đũa Lục Diễn mới vừa cầm lấy đã rớt xuống đất. Làm một người không thích để lộ cảm xúc ra ngoài, vấn đề của Thẩm Tân Di khiến hắn có loại cảm giác thẹn và bối rối khi cởi bỏ quần áo và khỏa thân chạy trên con phố phồn hoa nhất Trường An. Sắc mặt của hắn từ trắng chuyển thành đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh, nỗ lực khiến biểu cảm trở nên hờ hững: "Vì sao nàng hỏi như vậy?" Đôi mắt của Thẩm Tân Di vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, không buông tha bất luận một biểu cảm nào trên mặt hắn: "Nếu chàng không thích thiếp, vừa rồi hà tất gì phải hôn thiếp á?" Lục Diễn: "..." Hắn đột nhiên đứng lên rồi lạnh mặt đáp: "Tự mình đa tình, chẳng qua là nàng vẫn luôn dụ dỗ ta ở trước mặt ta mà thôi." Hắn làm như là hoàn toàn nổi giận, buồn vô cớ mà phất tay áo: "Không biết cái gì hết!" Hắn không nổi giận còn đỡ, một khi nổi giận thì Thẩm Tân Di sẽ có bài bản, khóe miệng của nàng không khỏi nhếch lên với vẻ mặt đắc ý. Lúc trước Lục Diễn cao quý lạnh lùng từ chối nàng chắc chắn sẽ không nghĩ tới có một ngày hắn ngã xuống như vậy, nói đến cùng vẫn là do sức hấp dẫn của nàng quá lớn hì hì hì hì hì hì hi ~~~ Thẩm Tân Di ngẩng gương mặt ác ý giả ngây thơ: "Nhưng mẹ thiếp nói, một người đàn ông chỉ có lúc đặc biệt đặc biệt thích một cô gái mới có thể chủ động hôn nàng nhưng thiếp không có quyến rũ chàng hôn thiếp á ~~~" Lời nói dào dạt đắc ý vô cùng rõ ràng, không cần lắng nghe cũng có thể nghe ra được. Lục Diễn quay đầu nhìn nàng đầy mặt khoe khoang, lại cả giận hừ một tiếng, quay đầu không nhìn gương mặt này của nàng nữa. Thẩm Tân Di được voi đòi tiên mà tò mò hỏi hắn: "Điện hạ, chàng thích thiếp ở chỗ nào á?" Mấy ngày trước đó hình như nàng đều đang đắm chìm trong kịch bản với biểu hiện không bình thường thì phải? Chẳng lẽ Lục Diễn có hoả nhãn kim tinh như vậy, có thể xuyên thấu qua bề ngoài không bình thường mà nhìn thấy nội tâm tràn ngập hấp dẫn của nàng hả? Lục Diễn bình tĩnh lại, không mặn không nhạt mà đáp lời: "Thích nàng viết hưu thư cho ta, thích nàng kéo quần ta, thích nàng nửa đêm không có việc gì cũng trói ta lại. À đúng rồi, thích nhất chuyện nàng buộc ta tự thẩm cho nàng xem." Thẩm Tân Di; "..." Linh hồn đã nhận một vạn điểm bạo kích. Nàng che ngực lại, suy yếu vô lực mà trả lời: "Thiếp lúc đó có bệnh..." Lục Diễn ngược lại thắng nàng một nước cờ, tâm trạng tốt hơn một chút mới vươn tay nắm lấy hai vai nàng, để người nàng đứng thẳng, giọng điệu bình tĩnh hỏi nàng: "Bây giờ nàng còn muốn nhìn không?"
Thẩm Tân Di không dám nhìn vào mặt hắn nhưng lại vẫn nhịn không được tò mò: "Không muốn... Thiếp nói muốn thì chàng thật sự sẽ... Sao?" Lục Diễn cụp mắt nhìn nàng: "Cảm ơn nàng cho ta lời nhắc nhở, không bằng nàng biểu diễn trước cho ta xem thế nào?" Thẩm Tân Di: "..." Hắn hơi hơi cúi đầu chạm vào trán nàng: "Hoặc là ta giúp nàng..." Thẩm Tân Di: "..." Nàng khẽ lẩm bẩm: "... Lửa đốt đến trên người mình mới biết được đau." Lục Diễn nâng mặt nàng lên: "Biết đau là tốt." Hắn cong khóe môi: "Lúc thần trí của nàng không rõ đã làm cái gì với ta, ta đều nhớ kỹ, sau này ta sẽ đòi lại từng thứ một." Thẩm Tân Di ít tự tin: "... Thiếp cũng không có làm cái gì." Lục Diễn thấy nàng còn dám chống chế thì giọng điệu rất ư là không tốt: "Nàng sờ ta, còn hôn ta, lại nhào lên cởi quần áo ta..." Mỗi một câu của hắn thì trong đầu của Thẩm Tân Di sẽ hiện ra cảnh tượng tương ứng, hận không thể đập đầu vào tường chết tại chỗ. Nàng thật sự nghe không nổi nữa mà chủ động hôn lên khóe môi của hắn một cái: Thái Tử ca ca, không phải Tố Tố cố ý." Lục Diễn lại đỏ mặt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, phẩy tay áo một cái thật mạnh, không được tự nhiên mới nói: "Giả ngu cũng vô dụng." Thẩm Tân Di lại trêu chọc hắn vài câu, nhìn hắn dầu muối không ăn thì lúc này mới tiếc nuối mà đi ngủ trưa. Lục Diễn nhìn thấy nàng thay quần áo, trung y được cởi xuống lộ ra một vùng da thịt tuyết trắng. Hắn mơ mộng viễn vông, khóe môi mím lại ngăn bản thân miên man suy nghĩ. Thẩm Tân Di thay xong áo ngủ, cảm thấy được ánh mắt của hắn thì quay đầu hỏi hắn: "Điện hạ?" Lúc này Lục Diễn mới rời khỏi trí tưởng tượng, đáy mắt mang theo cơ tức giận không thể hiểu được, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi. Thẩm Tân Di bị làm cho không hiểu ra sao, hắn lại tức giận cái gì hả? Là nơi nào lại không đúng rồi? Nàng thật sự không nghĩ ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai. Chờ buổi chiều nàng thức dậy, Lục Diễn quả nhiên đã đi ra ngoài bận việc, nàng không khỏi nhớ lại biểu cảm của hắn một ít... Còn rất thú vị à nha, xác nhận Lục Diễn có tình ý với nàng khiến tâm trạng của nàng rất là phức tạp, đắc ý dĩ nhiên có nhưng nhiều hơn vẫn là do dự. Nàng sắp xếp lại suy nghĩ rồi quay đầu dặn dò Trương ma ma: "Ma ma, người phái người đi hạ thiệp nhà họ Ngư, nói ta rất thích nàng ta nên muốn mời nàng ta lại đây nói chuyện, bảo nàng ta đừng thoái thác, nếu không ta sẽ tự mình tới cửa mời." Trương ma ma gật đầu, trịnh trọng đáp lời. Thẩm Tân Di lại dặn dò nội thị: "Ngươi đi mời Tề Sất và Thẩm ti qua tới đây, nói ta có việc để cho bọn họ lại đây." Tề Sất và Thẩm Lăng Vân đều trở lại kinh thành dưỡng thương xem bệnh, bởi vậy đã nhanh chóng tiến vào. Thẩm Tân Di sắp xếp bọn họ ở sảnh đường to rộng sau tám bức bình phong rồi dặn dò: "Đợi lát nữa các người nghe cho cẩn thận, đừng lên tiếng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng ra đây." Tuy rằng nói nhà họ Ngư suy tàn nhưng nhà tổ lại ở vị trí giữa kinh thành. Ngư Vọng Thủy qua non nửa canh giờ mới đến, nàng ta đương nhiên biết Thái Tử Phi muốn làm cái gì, vốn định thoái thác nhưng bất đắc dĩ người của Thái Tử Phi có giọng điệu cứng rắn. Cha nàng ta không dám đắc tội với Thái Tử Phi nên lập tức đẩy nàng ta ra, bởi vậy sắc mặt của nàng ta hơi hóa tro tàn. Thẩm Tân Di với gương mặt hiền hòa hiếu khách, sai người mang cho nàng ta một tách trà lại cười nói: "Ánh mắt đầu tiên của ta nhìn thấy Tam nương tử đã hợp ý vô cùng, ta ở phủ Thái Tử buồn đến mức nhàm chán, hận không thể mỗi ngày đều mời nương tử tới chơi." Nàng nhìn Trương ma ma một cái, Trương ma ma hiểu ý mà bưng chén trà nhỏ cho Ngư Vọng Thủy, nàng cười: "Đây là món trà mới mà ta tìm trong phương thuốc cổ truyền, Tam nương tử uống thử xem, xem hương vị như thế nào. Không nói gạt nương tử, bên nhà mẹ đẻ của ta có trà ngon. Ta có một người anh họ tên là Thẩm Lăng Vân, huynh ấy yêu nhất là pha trà chọn trà, phương thuốc cổ truyền này là do chính huynh ấy đặc biệt tìm tới tặng cho ta." Người Ngư Vọng Thủy run lên, Thẩm Tân Di giả vờ tò mò: "Tam nương tử làm sao vậy? Hay là quen biết người anh họ kia của ta." Ngư Vọng Thủy cuống quít lắc đầu, lại sợ Thái Tử Phi hạ dược định độc chết nàng ta vào trong chén trà nhỏ này nên do do dự dự mà nhận lấy tách trà, lại không dám uống. Nhưng lúc tay run lên, tách trà trong tay rơi xuống đất, nước trà đều bị bắn ra ngoài. Sắc mặt của Thẩm Tân Di hơi trầm xuống: "Xem ra Tam nương tử chướng mắt trà của ta nhỉ?"
Ngư Vọng Thủy cuống quít quỳ xuống, Trương ma ma được Thẩm Tân Di bày mưu đặt kế, giơ tay cho nàng ta hai bạt tai. Nàng ta bụm mặt bi thương khóc ròng: "Điện hạ... Thần nữ sai ở đâu... Còn xin ngài nói rõ... Nhưng ngài không được lạm dụng tư hình ạ!" Thẩm Tân Di cũng không sợ lời cảnh báo của nàng ta, chuyện này là chuyện Ngư Vọng Thủy mèo mả gà đồng trước đây, một khi truyền ra sẽ không ai nói nàng không phải. Gương mặt của Thẩm Lăng Vân và Tề Sất sau bình phong đều lộ vẻ không đành lòng, dáng vẻ rất chi là thương tiếc. Đôi mắt sắc bén của nàng lướt qua, hai người đành ngoan ngoãn ngồi xong. Nàng thấy nàng ta còn chưa thừa nhận thì lại nhìn Trương ma ma một cái. Năm đó Trương ma ma ở trong cung nên biết như thế nào trừng trị người đau nhất. Bà giơ tay tán thêm mấy phát, Ngư Vọng Thủy chỉ biết khóc, thút tha thút thít nói: "Điện hạ đừng đánh, đều là thần nữ sai." Thẩm Tân Di không hiểu sao lại cảm thấy bản thân giống như vai phụ độc ác ức hiếp nữ chính sen trắng nhu nhược nêm không khỏi cười một cái, hỏi nàng ta: "Ngươi sai ở chỗ nào rồi?" Ngư Vọng Thủy nức nở: "Thần nữ sai trong cách hành xử của mình, không nên đi ra ngoài một chuyến để lọt vào mắt xanh của Tề Sất và Thẩm ti qua, làm hại bọn họ đánh nhau, chọc điện hạ thương tâm tức giận. Thần nữ nên ở nhà mà không bước ra ngoài..." Còn đang ngụy biện à, Thẩm Tân Di nheo mắt lại, ngón tay gõ gõ ở trên bàn: "Đừng làm bộ với ta, ta lại không phải là đàn ông, ngươi có khóc thì ta cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc. Nhưng nếu ngươi lại không nói rõ, ta đây sẽ sai người truyền lời với nhà họ Ngư nói chuyện ngươi mèo mả gà đồng. Hôm nay người cũng đừng hòng chạy, ta xem nhà họ Ngư cuối cùng có bảo vệ ngươi hay không." Sắc mặt của Ngư Vọng Thủy hoảng hốt nhưng nàng ta cũng không phải là người bình thường, lúc này ngược lại bình tĩnh thêm, trong lòng nàng ta đã có suy tính nên dùng tay lau nước mắt rồi khẽ hỏi: "Nếu thần nữ nói tình hình cụ thể, điện hạ có thể thả thần nữ đi sao?" Thẩm Tân Di không nói chuyện, ưa thích mà nhìn móng tay của mình thoa nước phượng tiên hoa: "Vậy xem ngươi có nói tường tận hay chưa." Ngư Vọng Thủy biết vị Thái Tử Phi này ghê gớm, lại không dám lung tung qua loa lấy lệ: "Là thần nữ sai, thần nữ hâm mộ đích tỷ được người khác săn đón cho nên muốn học hỏi tỷ ấy một chút, không nghĩ tới thường xuyên qua lại đã đi vào con đường tà đạo..." Trên mặt nàng ta có mấy phần khó xử: "Tề Sất và Thẩm ti qua đều có tình ý với thần nữ, thần nữ sợ đi theo họ gần gũi quá, bị phát hiện truyền ra thanh danh của thần nữ không tốt, vì thế thần nữ và Thẩm đại ca... nói với Thẩm ti qua là Tề Sất đùa giỡn thần nữ, lại nói với Tề Sất là Thẩm ti qua ức hiếp thần nữ. Thần nữ bị buộc bất đắc dĩ mới mê hoặc Tề Sất ( Thẩm tư qua)." Này cũng có lý, Thẩm Tân Di nhìn qua sắc mặt ảm đạm của Thẩm Lăng Vân và Tề Sất một cái: "Thao tác này của ngươi thuần thục thật sự, e rằng ngươi đã làm điều này hơn một hai lần nhỉ?" Ngư Vọng Thủy tái mặt gật đầu, cũng thành thật thú nhận: "Tam lang quân con vợ cả nhà họ Hồ, con trai trưởng con vợ lẽ nhà họ Lý, con trai trưởng vợ cả dòng bên nhà họ Thân..." Nàng ta vừa nói mà vừa khóc lớn: "Xuất thân của thần nữ không tốt, cha cũng không quan tâm đến mấy đứa con gái con vợ lẽ, chẳng lẽ sau này thần nữ phải để người tùy ý chà đạp sao? Thần nữ chỉ muốn gả cho người tốt, này thì có gì là sai? Điện hạ xuất thân cao quý, sao mà hiểu mấy đau khổ của con vợ lẽ chúng thần nữ?" Thẩm Tân Di thừa dịp nàng ta gào khóc thì nháy mắt ra hiệu với Thẩm Lăng Vân và Tề Sất đang xám mặt, ý bảo hai người đi xuống trước, chờ bọn họ đi rồi nàng mới nói: "Ngươi mèo mả gà đồng ta quản không được, ngươi muốn trang sức quần áo quý giá này cũng không sao, dù sao hai người bọn họ cũng không thiếu mấy đồng tiền kia nhưng ngươi không nên xui khiến bọn họ động thủ. Nếu bọn họ bị thương tàn phế có nguy hiểm, ngươi có tin là ta để ngươi hầu hạ bọn họ cả đời hay không?" Sắc mặt của nàng ta càng tái nhợt hơn, Thẩm Tân Di nhân cơ hội mà nói: "Là ai sai khiến ngươi để cho bọn họ động thủ?" Ngư Vọng Thủy cứng đờ người: "Không, không ai sai khiến..." Nàng thật ra cũng không biết sau lưng Ngư Vọng Thủy có người nào đứng không, lời này đơn giản là lừa bịp nàng ta. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Ngư Vọng Thủy thì quả nhiên có vấn đề. Thẩm Tân Di nói không kiên nhẫn: "Ngươi là muốn ta truyền việc này ra giúp ngươi tạo danh tiếng tốt đấy à?" Ngư Vọng Thủy sầu khổ một khuôn mặt, do dự sau một lúc lâu mới nói: "Là trưởng tỷ của thần nữ... Ngư Vọng Nguyệt." Nàng ta lại dập đầu: "Mong rằng điện hạ đừng truyền ra đi, thần nữ lo lắng sẽ có bất lợi với di nương của thần nữ..." Ngư Vọng Nguyệt? Thẩm Tân Di rất là khó hiểu: "Vì sao nàng ta muốn Tề Sất và anh họ của ta đánh nhau?" Ngư Vọng Nguyệt ngày thường đối với ai cũng là dáng vẻ quy tắc khách khí nhưng người như vậy trong lòng đều có mờ ám, cũng tuyệt đối sẽ không vô cớ ra tay, cuối cùng nàng ta tính kế là có mục đích gì? Ngư Vọng Thủy lấy tay áo lau mồ hôi: "Trước đó mấy ngày Tề hoàng hậu bị cấm túc đều là bởi vì ngài, trưởng tỷ nói không thích nhìn người con dâu như ngài áp chế áp chế dì, còn nói ngài có thể lợi hại như vậy toàn là do được Thái Tử cưng chiều. Tỷ ấy muốn giúp dì hết giận, cho nên muốn để Thẩm ti qua đánh nhau với Tề Sất. Nếu hai người bị thương tàn tật, Thái Tử nhất định sẽ càng chán ghét nhà họ Thẩm hơn, vì vậy cũng xa cách ngài hơn." Ngư Vọng Thủy nói với nàng lý do là thế này. Thẩm Tân Di nhai nuốt kế sách tinh tế này, cảm thấy kế này thật đúng là vô cùng cao minh. Nếu không phải quân doanh kia có rắn độc anh dũng hiến thân thì lúc này nói không chừng hai người đã sớm ầm ĩ lên. Ngư Vọng Thủy không dám quấy rầy suy tư của nàng mà nín thở chờ. Sau một lúc lâu Thẩm Tân Di mới ngẩng đầu: "Được rồi, ngươi đi đi." Ngư Vọng Thủy không dám tin tưởng: "Thần nữ, thần nữ có thể đi rồi sao?" Thẩm Tân Di lại thản nhiên nói: "Thẩm ti qua và Tề Sất tiêu tiền ở trên người của ngươi, ta phải giúp bọn họ đòi lại, những số lẻ kia ta đều cho ngươi. Hai người bọn họ một người một ngàn lượng, cộng thêm thuốc trị thương phí ba ngàn lượng, tổng cộng năm ngàn lượng. Ngươi viết cái giấy nợ cho ta, trong một tháng ta phải thấy được bạc, nếu không có..." Nàng khẽ cười một tiếng. Mặt của Ngư Vọng Thủy như tờ giấy vàng: "Năm, năm ngàn lượng?" Thẩm Tân
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]