Chương trước
Chương sau
Editor: Mứt Chanh
Lúc Lục Diễn đang trong tâm trạng nặng nề thì Thẩm Tân Di đã lau rồi lại lau tấm bài vị kia, sau đó đầy mặt đau đớn thương cảm mà cung phụng bài vị đến giữa nhà, còn làm như có thật mà mang lên cống phẩm và lư hương trước bài vị.
Lục Diễn: "..." Hắn lại không biết bản thân đã chết.
Nàng không biết lại lấy ra từ chỗ nào ba nén nhang, biểu cảm cực kỳ bi ai đặt ba nén nhang cho bài vị, lại quay đầu nói với Lục Diễn: "Từ nay về sau, hai người chúng ta mỗi ngày nhất định phải dâng hương cho chàng, không thể thoái thác, không thể quên nhẹ." Thật ra người vốn được gọi là ' ánh trăng sáng ' thật sự đúng là phán đoán ra được nhưng từ khi lần trước thảo luận với Lục Diễn chuyện hấp dẫn này, cái người chết kia không phải ai khác mà là hắn!
Lục Diễn: "..."
Nàng nói xong lại đưa cho Lục Diễn ba nén nhang: "Ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau tới đây! Lời nói của ta ngươi dám không nghe à?"
Lục Diễn: "..."
Ở lúc bản thân còn sống, có thể nhìn thấy bài vị của mình, hơn nữa còn ' may mắn ' dâng hương cho mình thì thật sự khiến người ta... Tâm tình kích động.
Bệnh của Thẩm Tân Di không thể nuông chiều được, Lục Diễn nhanh chóng có ý nghĩ của bản thân, hắn bình tĩnh làm gãy ba nén nhang, lo rửa mặt thay quần áo. Bị nàng làm rối lên như vậy, đáy lòng hắn hơi phiền muộn áy náy lập tức tan thành mây khói.
Thẩm Tân Di tức giận đến mức mắt phiếm hồng: "Ngươi dám đối với chàng như vậy? Ngươi cho rằng ngươi là ai! Nếu không có chàng, ta sẽ nhìn trúng ngươi à?!"
Lục Diễn: "... Lấy thân phận của ta, dâng hương cho hắn e là không thích hợp lắm."
Thẩm Tân Di lạnh lùng nói: "Không được phép lấy cớ, ta đã nói là ngươi tới đây thì ngươi nhất định phải đến thắp nén nhang này cho ta!"
Lục Diễn: "..."
Tình hình như có vẻ hơi nghiêm trọng, hắn đành phải dùng ra biện pháp cũ, giơ tay đánh ngất nàng rồi ôm nàng lên giường ngủ.
Nói lại, từ sau khi hắn học được phối hợp với kịch bản của nàng, hắn đã thật lâu không dùng đến chiêu này. Bây giờ xem ra bản thân phối hợp vẫn không theo kịp kịch bản đổi mới tiết tấu của nàng.
Hắn vừa ngẫm nghĩ lại bản thân vừa dém chăn cho nàng.
......
Buổi sáng Thẩm Tân Di thức dậy quả nhiên quên mất chuyện tức giận này. Nàng xoa đôi mắt nhìn đến bài vị, lúc này mới nhớ lại, thở ngắn than dài mà tự mình chà lau bài vị, lại nói với Lục Diễn đang cùng rời giường rửa mặt: "Mỗi ngày ngươi đừng quên cung phụng trái cây tươi mới."
Lục Diễn ngừng tay làm sạch răng lại, chờ rửa mặt xong rồi mới quay đầu hỏi nàng: "Cung phụng cái gì?"
Thẩm Tân Di nghĩ ngợi: "Mấy thứ quả vải quả quýt quả tần bà này, điểm tâm dứt khoát lấy bánh quy là được."
Lục Diễn: "..." Không giống thứ hắn thích ăn.
Gần đây Văn Xương Đế vội vã tiễn Thế tử Dự Chương đi, mỗi ngày thúc giục Lục Diễn nhích người. Hắn dùng xong đồ ăn sáng đã bị bắt đi ra ngoài làm việc.
Trương ma ma thấy Lục Diễn đi rồi, lúc này mới nói với nàng: "Nương tử, đại lang quân mới vừa rồi truyền lời tới, nói ngài ấy đã dọn về kinh thành, đi vào tổ trạch nhà họ Thẩm, vừa vặn tam lang quân nay cũng gần như vậy, hai người bọn họ đều muốn gặp ngài ạ."
Thẩm Tân Di ra khỏi phủ không tiện mới nói: "Để cho bọn họ tới trong phủ, ta cũng muốn gặp bọn họ."
Thẩm Quế Kỳ và anh họ Thẩm sợ Thái Tử không chịu để cho bọn họ vào phủ nên đặc biệt chờ ở cách đó hai dãy phố, nhận được tin mới dám được người nghênh đi vào.
Trường An có tốt nhưng chung quy người nhà không ở bên cạnh, trong lòng Thẩm Tân Di luôn không có tin tức, bởi vậy nhìn thấy người trong nhà thì đặc biệt phấn khởi. Nàng hưng phấn mà tiếp đón hai người ngồi xuống, trước tiên nói với Thẩm Quế Kỳ: "Ca, không phải huynh đã nói mấy ngày mới đến sao?"
Thẩm Quế Kỳ cười cười, đều có hương vị bình tĩnh: "Muội vẫn chưa hoàn toàn đi vào từ đường tôn thất, ta lo lắng cho muội không ai chống lưng cho nên vội vàng dọn về. Không nghĩ tới hôm qua muội đã quy tông, nhưng ta lại lo lắng một hồi."

Thẩm Tân Di lại vỗ vỗ anh họ Thẩm Lăng Vân, khẩu thị tâm phi: "Không phải anh họ mới thăng một bậc sao? Thật ra không cần vội vã lại đây, công việc quan trọng."
Người nhà họ Thẩm đều có diện mạo anh tuấn xinh đẹp, Thẩm Lăng Vân lại anh tuấn đầy võ nghệ. Y gãi gãi đầu, cười ngây ngô: "Đã lâu không gặp em họ, có hơi nhớ muội, thừa dịp có thể xin nghỉ thì vội vàng chạy tới."
Thẩm Tân Di lệnh hạ nhân mang nước trà điểm tâm, lại hỏi Thẩm Lăng Vân: "Anh họ, trước khi muội tới kinh thím ba còn nhờ muội hỏi huynh, ở kinh thành có hợp ý cô gái nào không? Thím ba nhìn trúng thứ nữ dòng chính của nhà tri phủ Tuyền Châu cho huynh kìa."
Nói đến cái đề tài này, hai anh em nhà họ Thẩm đều yên tĩnh, sắc mặt Thẩm Quế Kỳ trầm xuống, Thẩm Lăng Vân vội vàng xua tay: "Không vội không vội, lúc này huynh mới vừa hai mươi thôi." Y thấy Thẩm Tân Di còn muốn hỏi nữa thì vội ôm bụng nói: "Ui da, bụng đột nhiên không thoải mái, em họ, trong phủ muội có nơi đi vệ sinh không?"
Thẩm Tân Di biết rõ y muốn dùng đi vệ sinh để trốn nhưng vẫn để người dẫn y đi. Đám người đi rồi nàng mới hỏi ông anh ruột: "Đến tột cùng làm sao vậy? Khuôn mặt ca xấu như vậy làm gì?"
Nàng không hỏi cũng không sao, vừa hỏi thì mặt Thẩm Quế Kỳ càng đen hơn: "Đừng nói nữa, nó chấm cô con gái nhà họ Ngư, ta còn tưởng rằng là cô gái tốt nào, không nghĩ tới... haiz!" Huynh ấy nặng nề mà thở dài lại hừ lạnh một tiếng: "Muội nhìn thấy trên người nó có thiếu cái gì không?"
Thẩm Tân Di nỗ lực nghĩ ngợi, ánh sáng chợt lóe: "Ngọc bội mà thím ba tốn số tiền lớn không còn!" Thẩm Lăng Vân vẫn luôn làm việc ở kinh thành, thím ba lo lắng cho an nguy của y nên đặc biệt sai người chế tạo một khối ngọc bội như vậy, lại thành tâm thành ý mà đi trước Phật khai quang để y lúc nào cũng đeo.
Thẩm Quế Kỳ tức giận hừ một tiếng: "Cô gái kia nói muốn đi tham gia hội ngắm hoa, lại không có trang sức gì đẹp mang, sợ bị người ta giễu cợt. Anh họ muội lạch bạch chạy tới Đa Bảo Các đính một bộ diêu vàng cho nàng ta. Do xài hết lương bổng, lại ngượng ngùng mở miệng hỏi trong nhà cho nên mới thế chấp ngọc bội của mình."
Thẩm Tân Di lại hơi hiểu ra: "Ca không hiểu phụ nữ, hơn nữa dù sao cô gái kia cũng là con vợ lẽ, tiền bạc e là cũng gian nan. Hơn nữa nàng ta cũng không mở miệng muốn, còn không phải anh họ chủ động cho sao"
Sắc mặt Thẩm Quế Kỳ càng đen: "Nếu chỉ là một bộ diêu ta cũng sẽ không nói cái gì, nhưng số tiền mà chú cho nó còn có lương bổng xưa nay nó tích cóp đều tiêu trên người cô gái kia! Mấy ngày nay nghèo cơm cũng ăn không nổi, toàn dựa vào tiếp tế của ta!"
Thẩm Tân Di nghe xong cũng đen mặt: "Nàng ta chưa đáp lễ cho huynh ấy à?" Thẩm Quế Kỳ khinh thường hừ một tiếng, nàng cũng không biết nên nói gì cho tốt: "Này... Này kẻ muốn cho người muốn nhận, không còn cách nào."
Thẩm Quế Kỳ cũng nói: "Ta nhắc nhở nó vài lần đều không được, nó vẫn là dáng vẻ tình thánh si tình không thay đổi! Chỉ chờ nó chịu tổn thất lớn, nhận rõ gương mặt thật của cô gái kia!" Chuyện này càng nói càng nén giận, huynh ấy lại nói: "Ta tới không riêng gì nói cho muội chuyện này, ta là muốn nhắc nhở muội, ta biết quan hệ giữa Ngư Vọng Nguyệt và cô gái con vợ lẽ này không tồi. Người hợp theo nhóm, e là Ngư Vọng Nguyệt cũng không phải cái thứ gì tốt. Sau khi nàng ta gả cho anh họ thì bọn muội lại thành chị em dâu, muội lưu ý nhiều một chút."
Thẩm Tân Di nghiêm nghị tôn kính, nếu đổi thành nàng chắc chắn không nghĩ được xa như vậy.
Thẩm Quế Kỳ lại nghĩ ngợi: "Còn có chuyện..." Huynh ấy nhíu mày nói: "Muội còn nhớ rõ lần trước ta nói với muội chuyện Thái Tử xếp nhân thủ vào thủy quân phía nam không?"
Thẩm Tân Di gật đầu, huynh ấy thở dài thật sâu: "Tốp người kia vốn còn hồ đồ nhưng tốt xấu cũng tính là chịu nghe lời. Mấy người mới tới này còn an phận, có người đã hạ mấy người ngáng chân, may mắn cha nhạy bén, không có giẫm hố, bằng không..." Huynh ấy nhíu mày thật sâu: "Nhóm người mới tới không có ý tốt, gần đây luôn muốn cướp quyền, chỉ sợ ngày nào đó cha không lưu ý mà giẫm hố. Khó khăn nhất chính là, cụ thể còn không biết ai là người đào hố."
Thẩm Tân Di nghi hoặc hỏi: "Ca hoài nghi là Thái Tử dặn bọn họ làm?"
Thẩm Quế Kỳ lắc đầu: "Này cũng chưa chắc, tân quan tiền nhiệm, người khác không có khả năng vừa đến nhậm đã phục muội, muốn ngồi vững chắc ở quan chức dù sao cũng phải đấu một trận với trên dưới. Cho dù Thái Tử không căn dặn, bọn họ cũng ra chiêu ngay."
Thẩm Tân Di chậm rãi lắc đầu: "Mặc kệ Thái Tử có dặn dò hay không, chỉ cần Thái Tử người ở đàng kia thì chính là phiền toái."
Nàng cúi đầu tính toán một lát, vừa vặn Thẩm Lăng Vân đã trở lại, anh em ba người nói giỡn một hồi, nàng giữ bọn họ lại dùng cơm, hai người lúc này mới cáo từ.
Buổi chiều tới gần bữa tối Lục Diễn mới trở về, Thẩm Tân Di nói cho hắn: "Đại ca ta và anh họ buổi sáng đã tới."
Lục Diễn ngừng lại, ồ một tiếng: "Có nàng đãi khách là được rồi." Hắn xoay câu chuyện: "Ba ngày sau là sinh thần của Hoàng Hậu..." Hắn trầm ngâm nói: "Ta đã nói người nàng không khoẻ, chỉ có thể chuẩn bị một phần lễ nhỏ để biểu đạt tâm ý." Hắn không đợi nàng đặt câu hỏi, lại nói: "Lễ vật ta đã chuẩn bị xong."
Thẩm Tân Di thầm mắng Lục Diễn xen vào việc người khác, tiệc mừng thọ này tất nhiên nàng đã sớm biết đến. Ngay từ đầu nàng cũng không tính toán đi, nhưng nàng nghe nói vị Ngư Vọng Nguyệt gần đây liên tiếp xuất hiện trong lỗ tai nàng kia cũng phải đi thì trong lòng tò mò vô cùng, đã sớm hạ quyết tâm đi nhìn một cái.
Nàng lời lẽ chính đáng mà nói rằng: "Sao ngươi có thể như vậy hả? Ngươi có biết như thế nào là hiếu đạo hay không ! Ta nói cho ngươi, mặc kệ ngươi ngăn cản ta như thế nào, ta cũng phải tiến cung tẫn hiếu với mẫu hậu!"
Lục Diễn: "???"
Hắn nhất thời không nói nên lời, lúc này mới nói: "Đến tột cùng nàng muốn làm gì?" Biểu cảm kia không giống như là tẫn hiếu, tựa như là đi đồng quy vu tận.
Thẩm Tân Di mặt không đỏ thở không ra hơi: "Ta đã nói là tẫn hiếu!"

Lục Diễn: "..."
Hắn quản không được nàng, nếu nàng ầm ĩ muốn đi, như vậy tùy nàng đi thôi.
Thẩm Tân Di nhìn hắn đáp ứng thì cười hì hì ở trên mặt thưởng hắn cái hôn hôn, lúc này mới cứng rắn lôi kéo Lục Diễn bày hai đóa hoa cúc trước bài vị Lục Diễn
Lục Diễn: "..."
......
Lần này tiệc mừng thọ của Tề hoàng hậu không có hoành tráng, chủ yếu là một câu của Thái Hậu: "Đất nước tiêu tốn quá lớn, không nên phô trương." Nên hủy diệt bảy tám phần sự phô trương trong bữa tiệc của bà ta, Tề hoàng hậu nham hiểm không tức chết, Ngư Vọng Nguyệt biết lòng dạ dì không thoải mái nên đặc biệt tới sớm trấn an bà ta
Hôm nay nàng ta mặc áo váy màu hồng nhạt, che chở choàng dải lụa thạch lựu hồng, trên đầu còn trâm và bộ diêu đính đá quý, đã tinh xảo lại tao nhã, thật sự là đẹp như đào xuân tháng ba, như cúc thu tháng chín.
Tề hoàng hậu nhìn thấy nàng ta thì trong lòng lúc này mới thoải mái chút, vỗ tay nàng ta nói: "Cũng chỉ có con nhớ thương dì." Bà ta lệnh Vương ma ma bên cạnh bà ta lấy ra một hộp gấm, bên trong châu thoa đính san hô, mấy viên hạt châu san hô đỏ tươi rũ xuống cực kỳ đáng yêu.
Bà ta tự tay mang trâm cho Ngư Vọng Nguyệt lại giúp nàng ta chỉnh sửa: "Con ta thật đẹp như vậy, xuất chúng nhiều hơn Thẩm Nữ kia nhiều."
Ngư Vọng Nguyệt cười uyển chuyển, cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng: "Dì đừng nói như vậy, con nghe Ngọc Đang nói Thái Tử Phi xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương, làm sao con có thể sánh với nàng ấy?"
Tề hoàng hậu lạnh lùng hừ một tiếng, tựa như lại muốn nói vài câu khó nghe nhưng lúc này đã có phu nhân quý nữ tới chúc mừng bà ta, bà ta ngậm miệng lại, lấy ra phong thái chiêu đãi. Ngư Vọng Nguyệt lẳng lặng ở bên cạnh bà ta chờ vị Thái Tử Phi khi đến.
Bên ngoài nội thị hát vang: "Thái Tử, Thái Tử Phi đến!"
Trong điện không ít người đều nhịn không được nhìn quanh ra bên ngoài, tò mò vị Thái Tử Phi vẫn luôn không lộ diện này. Sắc mặt của Tề hoàng hậu trầm xuống, Ngư Vọng Nguyệt nhìn như không lộ ra vẻ gì nhưng thật ra tầm mắt đã chặt chẽ khóa ở cửa.
Nàng ta nhìn thấy Thái Tử toàn thân một màu đen huyền và một Thái Tử Phi một thân đỏ tươi làm bạn mà đến. Cẩn thận nhìn lại, quần áo trên người cả hai ngoại trừ khác nhau về kích thước thì hình thức cắt may thủ công đều giống nhau như đúc, chẳng qua một cái thêu kỳ lân, một cái thêu tiên hạc. Vô cùng trùng hợp chính là quần áo này không chỉ khiến hai người tuấn tú cao gầy, lúc hai người đứng ở một chỗ, kỳ lân trên người Thái Tử và tiên hạc trên người Thái Tử Phi tựa như đang chơi đùa, linh động hoạt bát, cực kỳ thú vị.
Thẩm Tân Di tò mò mà nhìn về phía cô gái tuyệt đẹp kia ngồi ở bên cạnh Tề hoàng hậu, nàng ta có một đôi mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển, ẩn tình trìu mến, đôi môi hơi dày, không lớn phù hợp với thẩm mỹ đương thời nhưng cẩn thận nhìn lên lại càng thêm có hương vị, đôi môi thỉnh thoảng như lúc nào cũng dụ hoặc người hôn nó. Dung mạo của nàng ta vốn cực kỳ quyến rũ đa tình, nhưng cơ thể lại yếu ớt, ánh mắt quạnh quẽ mang theo vài phần phong thái nhẹ nhàng. Vẻ quyến rũ và quạnh quẽ khiến người ta bất tri bất giác bị hấp dẫn.
Ngư Vọng Nguyệt nhìn thấy quần áo trên người cả hai thì ánh mắt hơi lóe, lại giương mắt nhìn dung mạo của Thẩm Tân Di, hô hấp hơi ngừng lại, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Nàng ta cúi đầu điều chỉnh một chút biểu cảm, lúc này mới ngẩng đầu lên, so sánh từng tấc thì càng thêm kinh hãi.
Khi Phùng Ngọc Đang trào phúng nàng ta không bằng một ngón tay của Thái Tử Phi, thật ra nàng ta không cho là đúng. Nàng ta lớn như vậy còn chưa gặp qua người phụ nữ nào đẹp mắt hơn mình, hiện giờ sau khi so sánh cẩn thận thì không thể không thừa nhận bản thân thật sự thua.
Vị Thái Tử Phi này đẹp đúng như ánh mặt trời ban mai và trăng sáng, nhất định phải là người hút mắt nhất trong đám người kia. Vẻ đẹp kiêu ngạo, xinh đẹp mãnh liệt, vẻ đẹp tự nhiên như thế thật giống như nàng sinh ra là vì từ đẹp. Cái gì mà ngây thơ quyến rũ kiêu sa xinh đẹp, trước vẻ đẹp tự nhiên này hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, đồng thời cười cười. Ngư Vọng Nguyệt đi xuống chào hỏi nàng và Thái Tử, tư thái kính cẩn, cũng không có hành động gì khác.
Tề hoàng hậu còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện tế bái, Thái Tử sẽ lạnh nhạt với Thẩm Nữ một trận, không nghĩ tới nhanh như vậy hai người lại thân mật cầm tay mà đến: "Thái Tử sao lại tới đây? Phụ hoàng con đãi khách nam ở Tử Thần Cung."
Lục Diễn thật ra không yên tâm Tề hoàng hậu lại làm cái gì với nàng, nghe vậy chỉ nói: "Tiện đường mà thôi." Hắn tự mình đưa Thẩm Tân Di vào bàn lại lôi kéo cánh tay của nàng, thoáng kéo nàng gần bên người mình, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng uống quá nhiều rượu."
Thẩm Tân Di gật đầu: "Ta không thích uống."
Lục Diễn gật đầu cười, dường như dỗ con nít mà cho nàng một lời khen, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày như tan biến. Hắn hành lễ với Tề hoàng hậu, lúc này mới cáo từ rời đi.
Ánh mắt của Ngư Vọng Nguyệt phức tạp, nàng ta không biết vì sao lại nhớ tới một chuyện năm đó. Năm đó có một người chị em tốt đánh giá Thái Tử, nói Thái Tử tuy anh tuấn như thiên nhân nhưng đáng tiếc tính tình quá lạnh lùng, không hiểu dịu dàng, khó hiểu phong tình, không phải lương xứng của phụ nữ.
Hiện tại nhìn tới, hắn đều không phải là không hiểu dịu dàng, chỉ là lúc trước không gặp được người có thể khiến hắn trở nên dịu dàng mà thôi.
Tề hoàng hậu thương tiếc cháu ngoại gái sắp gả chồng, cũng chưa quan tâm đến việc làm khó dễ Thẩm Tân Di, chỉ dặn dò mọi người chơi vui vẻ chút, cũng không hạn chế nhóm con gái cái gì. Bà ta đều để mọi người chơi vui, các cô gái dường như là ngựa tháo cương, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau chơi đùa.
Ngư Vọng Nguyệt không biết xuất phát từ tâm tư gì, xuống dưới đi đến bên cạnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.