Editor: Bèo
Sau thời gian nửa chén trà, Mộc Liễm Vũ thua. Hơn nữa là thua một cách triệt để.
Mộc Liễm Vũ chết chân tại chỗ, vẻ mặt bàng hoàng khiếp sợ. Đây là kết quả mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Trước đây hắn và Từ Ảnh đã từng giao đấu ở Mộc phủ, cảm thấy không phân cao thấp. Hắn tự thấy võ công của mình không tồi, hiện giờ mới nghĩ tới kẻ này đúng là thâm tàng bất lộ, giấu diếm võ công của chính mình.
Hắn trừng mắt nguýt từ Ảnh một cái.
Từ Ảnh chắp tay: “Tam thiếu gia, đã nhường rồi”.
“…”
Mộc Liễm Vũ đùng đùng nổi giận trở về bên cạnh Mộc Vân Chi, muốn nói gì đó nhưng lời ra quẩn quanh bên khóe môi lại quay về. Hắn cứ ôm một bộ dáng bực dọc, thêm vào chút uất ức lẫn không cam lòng.
Mộc Vân Chi cười: “Tam ca, dám đánh cược phải dám chịu thua. Về sau Từ Ảnh đại nhân chính là người giám sát của huynh. Nhớ rõ phải dạy chăm chỉ đấy, đừng có lười biếng”.
“Biết rồi”.
Mộc Liễm Vũ trả lời, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
Sau khi dặn dò mấy câu, Mộc Liễm Vũ cũng phải về Mộc phủ. Hắn không đợi Mộc Vân Chi sai người đưa đi mà tự mình đi cho khuất mắt tên đáng ghét kia.
Nàng lắc đầu bất lực, quả thật không biết làm sao mới phải.
Lúc nàng quay đầu nhìn Tần Kiêu, vừa hay thấy tầm mắt của hắn vừa rời khỏi người mình, nàng sững sờ một lúc không biết hắn đã nhìn mình từ bao giờ.
Tần Kiêu nhìn về phía Từ Ảnh: “Phái người đưa cho Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-chu-dong-nhu-vay/1176277/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.