Editor: Bèo
Đêm trước ngày đại hôn, trên dưới Mộc phủ bận rộn không ngẩng đầu lên được. Hai người ca ca vẫn thường nhàn rỗi của Mộc Vân Chi cũng bị gọi đi giúp một tay. Ngay cả Thanh La cũng bị kéo đi chỉ huy đám người dưới. Bỗng chốc tiểu viện của Mộc Vân Chi trở nên yên ắng lạ thường.
Trải qua một khoảng thời gian chăm sóc, cây hoa lê trong sân đã đâm chồi nảy lộc thêm một đợt mới. Có vẻ sang năm những bông hoa lê trắng như tuyết sẽ nở rộ lấn át cả vẻ đẹp của hải đường.
Trong phòng, Mộc Vân Chi chăm chú nghiền ngẫm bộ hỉ phục màu đỏ mà người trong hoàng cung đưa tới. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy mũ phượng khăn trùm, nhưng cảm giác giữa hai lần lại không hề giống nhau.
Có lẽ là lần trước nàng quá muốn chối bỏ đám cưới này nên thậm chí bản thân nàng cũng không có chút ký ức hay cảm giác nào khi mặc hỉ phục, đội mũ phượng và được một đám người chiêng trống rộn ràng đón vào Đông cung. Nàng chỉ nhớ được duy nhất một điều, nàng không vui.
Lần này thật ra nàng lại có một chút gì đó mong đợi.
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào bộ hỉ phục đỏ chót, ý cười trong mắt hiện lên rõ ràng.
Ngoài cửa có tiếng xe lăn vang lên.
Nàng quay đầu lại, biết là đại ca nên vội vã đi đến: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Mộc Vân Thiên cười đáp: “Bộ dạng của huynh thế này cũng không giúp được gì. Biết muội ở trong phòng một mình nên huynh tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-chu-dong-nhu-vay/1176271/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.