"Bát điện hạ! Người chậm một chút!" Ngụy Thanh Hoài chạy như bay, tiểu thái giám cuống quít chạy đuổi theo phía sau. Ngụy Thanh Hoài đến đầu cũng không thèm quay lại. Tần Cẩn Du vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, thấy tình trạng Ngụy Thanh Hoài không ổn, nàng rất lo lắng. "Bát điện hạ!" Lúc Ngụy Thanh Hoài chạy đến bên cạnh Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du nhanh chóng gọi hắn, vươn tay muốn kéo ống tay áo Ngụy Thanh Hoài. Ngụy Thanh Hoài bị Tần Cẩn Du kéo ống tay áo, thực sự ngừng lại. Hắn thở hồng hộc quay đầu liếc mắt nhìn Tần Cẩn Du, vẻ mặt rất là cổ quái. Vẻ mặt Ngụy Thanh Hoài giống như biết được tin tức gì đó không thể tin được, ánh mắt nhìn Tần Cẩn Du mang theo một chút mê mang cùng tìm tòi nghiên cứu. Tần Cẩn Du chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Ngụy Thanh Hoài, trong lúc nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ, nhỏ giọng hỏi "Huynh, huynh làm sao vậy?" Câu nói này lại như một quyền nặng nề đánh vào mặt Ngụy Thanh Hoài, hắn nhất thời đen mặt, không nhìn Tần Cẩn Du nữa mà chạy đi như bay. Tần Cẩn Du buồn bực, nhanh tay nhanh mắt kéo lại quần áo của tiểu thái giám, không hiểu ra sao hỏi "Chủ tử nhà ngươi bị sao vậy?" "Nô tài cũng không biết," Tiểu thái giám mơ hồ, thở hổn hển nói "Lúc nãy bát điện hạ nghe thấy bệ hạ ở đây, liên muốn tạo kinh hỉ cho Hiền phi nương nương và bệ hạ, ai ngờ chưa vào đã như nổi điên chạy ra ngoài." Tần Cẩn Du gấp gáp hỏi, hỏi liền mấy câu "Huynh ấy nghe thấy chuyện gì? Có phải hay không bệ hạ trách phạt huynh ấy? Có phải phạt rất nặng?" Ngụy Thanh Hoài luôn ngang bướng, bình thường số lần bị phạt cũng không ít, chẳng lẽ lần này hắn phạm phải đại sự bị bệ hạ bắt được? Nhưng nhìn phản ứng của hắn, dường như lại không giống phạm lỗi... Điều kỳ quái hơn nữa chính là, thường vào canh giờ này, Ngụy hoàng hẳn là đang xử lý chính sự, sao lại đột nhiên đến xem Hiền phi. Tần Cẩn Du rối rắm không dứt. "Việc này nô tài cũng không biết," Tiểu thái giám kia xua tay "Không nói với người nữa, nô tài phải đuổi theo điện hạ." Nói xong, liền chạy đuổi theo Ngụy Thanh Hoài. Tần Cẩn Du đứng ở tại chỗ, buồn bực suy nghĩ Ngụy Thanh Hoài cuối cùng là bị làm sao. Không bao lâu, Ngụy Thanh Nguyệt cũng bước ra từ Dực Khôn cung, đúng lúc nhìn thấy Tần Cẩn Du đang cau mày suy nghĩ. "Ngươi có nhìn thấy Ngụy Thanh Hoài?" Ngụy Thanh Nguyệt hỏi "Vừa mới có phải chạy từ đây ra?" "Đúng vậy a, hơn nữa huynh ấy nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, huynh ấy bị sao vậy?" Tần Cẩn Du hỏi. "Ta còn muốn hỏi ngươi nè." Ngụy Thanh Nguyệt ưu sầu thở dài "Tiểu tử này vừa rồi lén lút nghe lén phụ hoàng cùng mẫu phi nói chuyện, ai ngờ chưa nghe được vài câu liên nổi điên chạy đi, nhìn ta với vẻ mặt kỳ lạ, cũng không biết có phải hay không bị bệnh thần kinh." Trong tẩm điện Hiền phi, Hiền phi nhìn về phía Ngụy Thanh Hoài chạy đi, khó thấy được có chút hốt hoảng "Thanh Hoài đứa nhỏ này chắc là nghe thấy rồi, vậy phải làm sao bây giờ?" Đối lập với sự bối rối của Hiền phi, Ngụy hoàng lại có vẻ bình tĩnh, hắn trầm tư một lúc, liền có quyết định "Trước tiên phái người tìm hắn quay lại, sau đó từ từ trấn an, nếu hiện giờ án sai của Thượng Quan Uy đã được sửa sai, cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn." Dứt lời, liền phân phó người đi tìm Ngụy Thanh Hoài. Hiền phi vốn định tự mình đi tìm Ngụy Thanh Hoài, lại sợ Ngụy Thanh Hoài sau khi nhìn thấy mình càng thêm kích động, liền không đi nữa. Tần Cẩn Du không biết Ngụy Thanh Hoài chạy đi đâu, lại thấy bệ hạ tự mình phái người đi tìm, liền buông tha cho ý tưởng đi tìm hắn, xoay người đi tìm Tô Hoành. Lúc này Tô Hoành hẳn là còn đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, Tần Cẩn Du liền lén lút tìm Tô Hoành xem Tô Hoành luyện tập. Trên đường đi tìm Tô Hoành, Tần Cẩn Du thấy Ngụy Thanh Tuyền đang nói chuyện với Tôn Chính Hoàn. Hai người đứng cách nhau một khoảng, vừa nói vừa cười, nhìn qua quan hệ có vẻ rất tốt. Tần Cẩn Du không có làm phiền bọn họ, chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi. Tần Cẩn Du đi qua hai người đang nói chuyện đều không có phát hiện, nhưng ở nơi xa có một người nhíu mày đang nhìn bọn họ. Ngụy Thanh Mai muốn để Ngụy Thanh Tuyền đi hòa thân, vì muốn đạt được mục đích này, mấy ngày nay luôn cải thiện mối quan hệ với Ngụy Thanh Tuyền, trong lời nói còn không ít lần đề cập đến chuyện ở Tây Vực. Ngụy Thanh Tuyền cũng từng tò mò hỏi nàng ta sao biết nhiều như vậy, Ngụy Thanh Mai chỉ nói vì mình không có dị năng nên đọc nhiều sách vở vì vậy mới biết nhiều. Trên thực tế nàng cố ý tìm rất nhiều sách có liên quan đến Tây Vực, chuyên để nói cho Ngụy Thanh Tuyền nghe, chính là vì để Ngụy Thanh Tuyền có hứng thú với Tây Vực. Nhưng mà Ngụy Thanh Tuyền không chỉ không có hứng thú với Tây Vực, mà hiện giờ còn nói chuyện vui vẻ với quốc sư. Vạn nhất nếu hai người này thành thân, Ngụy Thanh Mai thành công chúa lớn tuổi nhất chưa gả. Đến lúc đó lại không thoát được vận mệnh hòa thân. Ngụy Thanh Mai hít sâu một hơi, sờ trán. Ngày đêm đều nghĩ về việc này khiến đau cả đầu Vẫn là nên mặc kệ bọn họ, trước tiên phải giải quyết hôn sự của mình. Ngụy Thanh Mai nghĩ như vậy liền đi lên một con đường khác. Con đường này là con đường Tần Cẩn Tông thường đi nhất, Ngụy Thanh Mai quan sát Tần Cẩn Tông đã lâu, đại khái đã nắm được lộ tuyến đi lại của hắn. Sau đó, ngồi bên trong đình, cũng để cho hạ nhân bày hoa quả lên bàn, giả vờ đang ngắm phong cảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]