Chương trước
Chương sau
Tạ Dao lần đầu tiên nghe người ngoài nhắc đến ba năm kia của Cố Trường Trạch, một bên rót thêm trà đưa đến tay Thái hậu, vừa tò mò hỏi.

“Không cho thái y xem bệnh là vì sợ ăn dược thiện sao?”

Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Thái hậu dần dần biến mất.

“Là bởi vì vết thương trên người quá nghiêm trọng.”

Ba năm trước, Thái tử Trường Trạch văn thao võ lược mọi thứ đều tinh thông, lên triều đình an định quốc gia, xuống chiến trường bảo vệ bờ cõi, tài hoa hơn người, ý chí dâng trào, là thiên chi kiêu tử danh xứng với thực.

“Nó bị chính người mình tin tưởng phản bội, hãm hại.”

Ngã ngựa xuống vực, chín phần c.h.ế.t một phần sống, lúc được đưa về thì hôn mê hơn một tháng, kinh mạch đều suýt chút nữa đứt đoạn.

Lúc đó từ thái y đến đại phu dân gian, ai cũng nói hắn khó lòng sống sót.

Sau đó tuy nhặt lại được một mạng, nhưng các vị đại thần từng đi theo đều lần lượt rời đi, những lời ca tụng tán dương cũng đều biến mất không còn dấu vết, có một khoảng thời gian hắn thậm chí không thể đi lại, giống như một phế nhân.

Mí mắt Tạ Dao giật giật, đầu ngón tay khẽ bấm vào lòng bàn tay.

“Khoảng thời gian đó, Ai gia luôn lo lắng nó không thể chịu đựng nổi.”

Từ thiên chi kiêu tử biến thành phế nhân, sự chênh lệch trước sau quá lớn, đổi lại là ai cũng không thể nào chấp nhận được.

“Nó cả ngày ru rú trong phòng, cũng không gặp ai, Ai gia thật sự lo lắng, cho người phá cửa xông vào, mới phát hiện nó đang vẽ tranh.”

“Vẽ tranh?”

“Ừm, cũng không biết là đang vẽ ai, nhưng lúc vẽ tranh trông không còn tiều tụy như trước nữa, trong phòng chất đầy tranh, đều không vẽ mặt chính diện, sau này nó khỏi bệnh, đống tranh đó bị nó ném vào một căn phòng nào đó rồi.”

Thái hậu chỉ thuận miệng nhắc đến, Tạ Dao lại không đúng lúc nghĩ đến một nơi.

Nàng còn vì một bức tranh trong căn phòng đó mà ghen tuông một trận, cũng từ ngày hôm đó, phát hiện ra Đông cung có ngọc bội giống hệt với ngọc bội trên người Tiêu Hoa.

Sau đó Cố Trường Trạch vẫn luôn bị thương, nàng cũng gạt chuyện này ra sau đầu, không còn nhớ đến căn phòng kia nữa.



“Vẽ rất nhiều sao?”

Nàng hỏi.

“Cũng không ít, Ai gia cảm thấy có thể chất đầy một căn phòng.”

Thái hậu vui vẻ cười nói, Tạ Dao cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Từ Từ Ninh cung trở về, Tạ Dao vừa vào Đông cung liền đi thẳng đến tiền viện.

Mấy ngày nay Cố Trường Trạch và nàng vẫn luôn ở tiền viện, hạ nhân nhìn thấy nàng liền vội vàng hành lễ, nàng biết giờ này Cố Trường Trạch nhất định đang ở thư phòng, liền trực tiếp đi vòng qua, men theo con đường trong ký ức đi đến trước căn phòng kia.

Lời nói của Thái hậu thật sự khiến nàng tò mò.

Thái hậu nói lúc trước Cố Trường Trạch dưỡng bệnh đã vẽ rất nhiều tranh, đều chất đống trong một căn phòng nào đó, nàng cũng từng nhìn thấy một bức tranh vẽ bóng lưng quen thuộc trong căn phòng gỗ này, chẳng lẽ đây chính là căn phòng mà Thái hậu nói sao?

Sự tò mò này cứ quẩn quanh trong lòng Tạ Dao, khiến nàng lại đến đây.

Tạ Dao đi đến trước cửa, căn phòng này vẫn giống như trước kia bị khóa chặt, điểm khác biệt là trên cửa sổ cũng được dán một lớp giấy dầu, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên trong.

Nàng để tâm, không phá hỏng ổ khóa, xoay người rời đi gọi Thanh Ngọc đến dặn dò vài câu.

“Ngươi đi...”

Lúc nàng dặn dò vẫn còn đang đứng trên con đường nhỏ vừa rời khỏi căn phòng gỗ, lời còn chưa dứt, phía sau đã vang lên giọng nói của Cố Trường Trạch.

“Trở về rồi sao không đến tìm ta?”

Tạ Dao vội vàng dừng lời, quay đầu nhìn Cố Trường Trạch.

“Vừa mới trở về.”

Cố Trường Trạch nhìn về phía sau nàng một cái.

Đó không phải là con đường đi từ bên ngoài Đông cung vào.



Hắn gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

“Trong phòng đã chuẩn bị xong bữa sáng, đợi nàng trở về.”

Tạ Dao lập tức dịu dàng nhìn hắn, chủ động tiến lên khoác tay hắn đi vào phòng.

Hai người cùng nhau dùng bữa sáng.

Mấy ngày nay, triều đình vẫn còn đang tranh cãi ầm ĩ về cái c.h.ế.t của Hoàng hậu.

Hoàng hậu c.h.ế.t rồi, Phùng Quốc công bị phế, quyền lực trước kia trong tay vị Quốc công này liền trở nên vô chủ.

Phùng Quốc công trước kia là Quốc trượng, nắm giữ trọng quyền, ai ai cũng thèm muốn muốn chia chác một phần.

Hành Đế càng là khó xử, trong lòng cân nhắc thiệt hơn.

Hiện tại số lượng nhi tử dưới trướng ông ta cũng không nhiều, chọn lựa chọn lựa đi cũng chỉ còn lại một mình Nhị hoàng tử.

Mẫu gia Nhị hoàng tử xuất thân thấp hèn, sinh mẫu mất sớm, cho dù trực tiếp giao quyền lực cho hắn ta, cũng chưa chắc đã khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Mà trên triều đình, Tiêu tướng đã leo lên vị trí cao nhất, dưới trướng còn có một đứa nhi tử khiến người ta không thể yên tâm, Giang tướng tuy luôn ẩn mình không lộ liễu, không kết giao với bất kỳ ai, nhưng đối với ông ta, vị Hoàng đế này cũng không tính là thân thiết.

Nếu như ông ta muốn tìm một người, ủng hộ Nhị hoàng tử của mình, Giang tướng có phải là một lựa chọn tốt hay không?

Đến giờ Tuất, Hành Đế cho truyền một nhóm đại thần vào cung.

Buổi tối, Thanh Ngọc từ bên ngoài làm xong việc trở về, Tạ Dao vừa quay đầu lại, đã không thấy Cố Trường Trạch đâu nữa.

“Điện hạ đi đâu rồi?”

“Vừa rồi Từ Ninh cung truyền lời, Thái hậu nương nương cho triệu kiến.”

Cả ngày hôm nay Tạ Dao đều bận rộn chạy tới chạy lui, đến giờ cơm cũng cảm thấy hơi đói.

“Ngươi đi truyền thực đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.