“Nô tỳ thật sự không biết, chỉ là ngày nào cũng có thái y ở trong đó, có lẽ là vẫn chưa tỉnh lại.”
Tạ Dao ho khan hai tiếng, Thu Cúc vội vàng tiến lên đỡ nàng.
“Nương nương.”
Theo động tác đến gần của nàng ta, mùi thuốc trên người nàng ta lại ập vào mặt Tạ Dao.
“Hoàng tổ mẫu đã hôn mê ba bốn ngày rồi, theo ngươi, khi nào người mới tỉnh lại?”
“Thái hậu nương nương thể hư, lại bị bát thuốc kia xung đột, ngã một cái như vậy, thần cũng không dám khẳng định khi nào người mới tỉnh.”
Bên trong Phượng Nghi cung không tra được manh mối, Cố Trường Trạch bèn phái người đến Từ Ninh cung điều tra chuyện đêm đó từ sớm, nhưng trong lòng hắn cũng biết, cách tốt nhất để phá giải cục diện này chính là Thái hậu tỉnh lại.
Chỉ có Thái hậu mới biết được rốt cuộc đêm đó trong Từ Ninh cung đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện giờ Từ Ninh cung bị Hoàng hậu một tay che trời, chỉ có hai thái y do bà ta phái đi mới được vào trong hầu hạ Thái hậu, ngay cả Thái y lệnh cũng rất ít khi được bắt mạch cho Thái hậu.
Cố Trường Trạch mân mê chiếc nhẫn ngọc trên tay, trong lòng đang nghĩ cách.
Tạ Dao chuyển đến chính điện này, Thu Cúc cả ngày đều ở đây, tiểu cung nữ và Cố Trường Trạch đều không đến nữa.
Đêm hôm đó, nàng cố ý mở cửa sổ, dầm mưa cả nửa đêm, cuối cùng cũng bị sốt cao, loạng choạng nhân lúc Thu Cúc đang trực chạy ra ngoài, tính toán thời gian Hành Đế đến đây vừa khéo.
Tuy rằng đã tiếp cận được Thu Cúc, nhưng nàng cũng phải uống thuốc suốt ngày.
Trong lòng nàng đề phòng Thu Cúc, mỗi lần bưng thuốc đến nàng đều lén đổ đi, ngày đầu tiên Tạ Dao vì sốt cao nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến tối ngày thứ hai, nàng cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, đến tối mới ngủ, bèn nghe thấy Thu Cúc đang trực đêm ở bên ngoài bình phong lén mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Dao mở mắt trong bóng tối.
Sáng sớm hôm sau, Thu Cúc lại bưng thuốc đến.
Tạ Dao khuấy nhẹ chiếc thìa trong tay, nghe thấy nàng ta lần đầu tiên chủ động nhắc đến Thái hậu.
“Nghe các tỷ tỷ hầu hạ bên trong nói, mạch tượng của Thái hậu nương nương đã tốt hơn nhiều rồi, có lẽ một hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.”
“Thật sao?”
Tạ Dao có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên.
Thu Cúc líu lo nói.
“Đương nhiên là thật, sao nô tỳ dám lừa người chứ. Mấy hôm nay trời mưa, nô tỳ không nhất định phải trực ở trong phòng này, người vừa mới khỏi sốt, phải cẩn thận đừng để bị lạnh.”
“Sao lại không trực đêm nữa?”
Tạ Dao ngẩng đầu, không thấy thị vệ trực đêm bên ngoài.
“Mấy hôm nay trời mưa to, Hoàng hậu nương nương thương xót nô tài Từ Ninh cung vất vả ngày đêm hầu hạ, nên đã ân chuẩn cho chúng nô tỳ nửa đêm có thể đến phòng bên cạnh ngủ.”
“Thị vệ bên ngoài cũng vậy sao?”
Tạ Dao cụp mắt xuống.
“Thị vệ canh gác nửa đêm đổi thành hai canh giờ một lần, ở giữa nghỉ ngơi một nén nhang.”
Tạ Dao cúi đầu xuống.
“Sao bữa sáng hôm nay vẫn chưa thấy đâu? Ngươi đi xem thử rồi bưng đến đây đi.”
Thu Cúc đi ra ngoài, Tạ Dao đổ bát thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ, nụ cười và vẻ kinh hỉ trên mặt cũng biến mất.
Tối qua Thu Cúc đã ra ngoài hẳn nửa canh giờ mới quay lại, lúc quay lại Tạ Dao vẫn chưa ngủ, nàng nghe thấy tiếng cung tiễn Hoàng hậu ở chính điện bên ngoài.
Đã đến giờ Tý rồi mà Hoàng hậu vẫn còn ở chính điện.
Chuyện Thu Cúc đi gặp ai tự nhiên không cần phải nói cũng biết.
Rõ ràng mấy hôm trước nàng ta còn kiêng dè nhắc đến bệnh tình của Thái hậu với nàng, vậy mà hôm nay lại chủ động như vậy, còn nói cho nàng biết ban đêm thị vệ đổi gác nghỉ ngơi một nén nhang.
Tạ Dao xoa xoa cổ tay.
Mùi thuốc trên người Thu Cúc đã nhạt đi rất nhiều, nhưng chuyện xảy ra tối qua và hôm nay cũng khiến nàng chắc chắn một điều.
Chính là Thu Cúc.
Đêm hôm đó, nàng ta ra ngoài, nhất định là có một người trốn trong phòng, sau khi dụ hổ rời núi liền ra tay đẩy Thái hậu.
Sau khi chuyện xảy ra, trong phòng toàn là người, nàng ta không ra ngoài được, chỉ có thể trốn trong phòng, lại vì nhiều ngày liền theo Hoàng hậu sắc thuốc, trên người dính phải mùi thuốc không thể nào rửa sạch.
Tối nay vừa qua giờ Tuất, Thu Cúc bưng thuốc đến xong, liền đi ngủ sớm.
Đến nửa đêm, nàng ta rời khỏi phòng, lặng lẽ chờ ở một gian phòng vắng vẻ.
Không lâu sau, quả nhiên nhìn thấy Tạ Dao ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Trong mắt Thu Cúc lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương quả nhiên liệu sự như thần, Thái tử phi biết được Thái hậu nương nương sắp tỉnh, nhất định sẽ mạo hiểm đến chính điện, để Thái hậu nương nương minh oan cho mình.
Tạ Dao dường như không hề hay biết ánh mắt phía sau, nàng mặc một bộ y phục cung nữ giản dị, lặng lẽ đi về phía chính điện.
Thu Cúc đi theo phía sau, thấy nàng đi vào chính điện liền không đi theo nữa.
Tạ Dao đi vào trong, nghe thấy tiếng bước chân phía sau biến mất, nàng dừng bước, nhìn chính điện chỉ cách mình một bước chân, cuối cùng vẫn không bước tiếp.
Tối nay nàng chỉ muốn thăm dò xem rốt cuộc Hoàng hậu muốn làm gì.
Trong điện này rất có thể đã chuẩn bị sẵn “hồng môn yến” cho nàng, Tạ Dao không dám lơ là, xoay người đi về phía chính điện của mình.
Nàng vừa bước vào cửa, thị vệ đổi gác cũng vừa vặn đứng ở bên ngoài, thời gian được tính toán chuẩn xác đến từng giây, Tạ Dao thầm giật mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]