Hai thái giám coi như không nghe thấy, vẫn lôi bà v.ú ra ngoài.
“Thái tử, ngươi xem xem quy củ Đông cung của ngươi đâu rồi! Nô tài của ngươi đến lời của bản cung cũng dám không nghe.”
Hoàng hậu vẫn luôn giữ hình tượng ôn hòa đoan trang trước mặt mọi người. Từ sau khi Tam hoàng tử qua đời, bà ta phát điên một thời gian, lại thêm chuyện Trường Tín hầu chết, binh quyền rơi vào tay người khác, tính tình bà ta càng thêm thất thường.
Giọng nói the thé vang vọng khắp nửa chính điện, Thái hậu nhíu mày liếc nhìn Hoàng hậu, Cố Trường Trạch sắc mặt bình thản.
“Nương nương đã biết là nô tài Đông cung, vậy tự nhiên chỉ nghe lời của một mình ta.”
“Bản cung là mẫu hậu của ngươi, ngươi vượt qua bản cung trực tiếp trách phạt nô tài bên cạnh bản cung, chẳng phải quá phóng túng rồi sao!”
Cố Trường Trạch không để ý đến bà ta, quay đầu liếc mắt ra hiệu.
“Đánh.”
Hạ nhân trong phòng sợ hãi im thin thít, bà v.ú bị lôi ra ngoài, đặt lên tấm ván ở ngay trước chính điện Từ Ninh cung. Hoàng hậu vội vàng bước ra ngoài.
“Không được đánh!”
Lời bà ta còn chưa dứt, thái giám Đông cung đã giơ cao tấm ván đánh xuống.
Thái hậu không lên tiếng, Từ Ninh cung cũng không ai dám tiến lên ngăn cản, sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch kêu lên hai tiếng, tức giận nói.
“Kẻ nào dám đánh, cứ đánh bản cung trước đi!”
Bà ta vội vàng bước xuống bậc thang, còn chưa chạy đến trước tấm ván đã bị hai hạ nhân chặn lại.
“Nương nương nhân từ hiền lành, nhưng bên cạnh lại có nô tài to gan như vậy đâu phải chuyện tốt. ta bất quá chỉ là trừng trị một nô tài hỗn láo, nương nương quản lý lục cung, không nên vì chuyện này mà lẫn lộn công tư.”
Hai hạ nhân kia theo lời Cố Trường Trạch ra hiệu, ngăn Hoàng hậu lại. Tấm ván đánh lên da thịt, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Mùi m.á.u tanh xộc vào mũi, Cố Trường Trạch chắp tay sau lưng đứng ở hành lang, cung nhân nín thở, chỉ chốc lát sau, thái giám thu tay lại.
“Điện hạ, tắt thở rồi.”
Hoàng hậu thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, được hai cung nữ đỡ dậy. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bà vú, bà ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi nhào tới.
Bà v.ú này theo bà ta nhiều năm, giúp bà ta làm không ít chuyện, trước kia thuốc bỏ vào thức ăn ở Đông cung cũng là do bà v.ú này làm, còn bày mưu tính kế cho bà ta nhiều năm, vậy mà chỉ trong chốc lát đã mất mạng, trong lòng Hoàng hậu hận đến cực điểm.
Máu tươi theo tấm ván chảy xuống, nhuộm đỏ cả nền đá xanh trước Từ Ninh cung, mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến đám hạ nhân sợ hãi không dám nhúc nhích. Cố Trường Trạch phủi tay áo.
“Nô tài chính là nô tài, bất kể là của cung nào, Thái tử phi là chủ, không được phép cả gan phạm thượng. Hôm nay ta trừng trị kẻ ác, ngày sau nếu còn kẻ nào dám bất kính với Thái tử phi, nhất định sẽ không tha.”
Nói xong, Cố Trường Trạch đứng dậy đi vào chính điện.
“Hoàng tổ mẫu, nô tài kia làm bẩn đất trước cửa của người, tôn nhi xin được tạ lỗi.”
Thái hậu đang nhắm mắt ngồi trên ghế, nghe vậy liền mở mắt nhìn hắn.
“Bệnh lâu như vậy, ngược lại học được cách "giết người rồi mới báo" rồi.”
Cố Trường Trạch bưng một chén trà đưa đến trước mặt bà.
“Hoàng tổ mẫu đang ở trong phòng, nếu không đồng ý việc tôn nhi làm, bất cứ lúc nào cũng có thể lên tiếng ngăn cản.”
Ngụ ý là, hắn dám làm như vậy, cũng bởi vì có Thái hậu ngầm đồng ý.
Thái hậu khẽ hất nắp trà.
“Ai gia không lên tiếng chẳng qua là muốn xem xem, ngươi vì vị Thái tử phi này, có thể làm đến mức nào.”
Từ sáng sớm Hoàng hậu đến cố ý vô tình nói với bà rằng Thái tử từ chối chuyện đưa trắc phi vào Đông cung, Thái hậu đã lưu tâm, đến khi Tạ Dao vào, bà cố ý nhắc lại chuyện này để xem phản ứng của Tạ Dao. Sau một phen thử dò, bà phát hiện vị Thái tử phi này còn thông minh hơn bà tưởng tượng.
Cố Trường Trạch khẽ cười.
“Hoàng tổ mẫu khi nào thì học được cách lấy chuyện này ra để thử dò tôn nhi vậy?”
“Là do ngươi làm không ổn thỏa, ai gia tự nhiên phải thăm dò một chút.”
Thái hậu liếc mắt nhìn hắn.
Chuyện bà v.ú bên cạnh Hoàng hậu không biết quy củ, đánh c.h.ế.t thì thôi, nhưng chuyện khác, bà phải hỏi rõ Cố Trường Trạch.
“Chuyện trắc phi của Đông cung, thật sự là do ngươi không cho vào?”
Cố Trường Trạch gật đầu.
“Ngươi rốt cuộc coi trọng Thái tử phi này đến mức nào, mới có thể trong mắt không còn ai khác, ngay cả một trắc phi cũng không cho vào? Còn dám trắng trợn đánh c.h.ế.t bà v.ú của Hoàng hậu.”
Giọng điệu Thái hậu có chút không vui, Cố Trường Trạch cười cười.
“Hoàng hậu nương nương làm vậy, không phải là xem thường Thái tử phi, mà là xem thường tôn nhi. Thái tử phi dù sao cũng là thê tử của tôn nhi, trước mặt người đời, tôn nhi không thể để người ta làm nhục nàng.”
“Chỉ là như vậy? Lời Hoàng hậu nói rốt cuộc là thật hay giả, ngươi thật sự ngày đêm ân ái với Thái tử phi, sủng ái nàng hết mực?”
“Phật kinh tôn nhi sao chép còn ở đây, ban ngày cầu phúc cho người, buổi tối dưỡng bệnh, sao có thể như nương nương nói.”
Cố Trường Trạch đưa kinh thư ra, Thái hậu mở ra xem qua hai lần, có chút kinh ngạc.
Không ngờ Thái tử phi này thật sự không lừa bà.
“Thái tử phi còn để tâm hơn cả tôn nhi, thường xuyên cùng tôn nhi cầu phúc cho người, nhưng lại sợ quấy rầy người dưỡng bệnh, không dám đến thỉnh an.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]