Vết thương trên người Cố Trường Trạch còn chưa khỏi, tối qua nàng lại như vậy với hắn...
Thật là quá hồ đồ rồi.
Tạ Dao ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn lại một chút, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Lúc đi rõ ràng là hoảng hốt và mê man, nhưng sau một đêm trở về lại giống như biến thành một người khác, Thanh Ngọc vừa chải tóc cho nàng, vừa nhìn dấu vết trên cổ nàng, có chút đỏ mặt nghĩ thầm, tiểu thư nhà nàng từ sau khi thành thân, thật sự là càng ngày càng khiến người ta khó hiểu.
Trước đây cũng chưa từng thấy tâm trạng thay đổi thất thường như vậy.
“Tiểu thư, tối qua người còn nói hôm nay sẽ đến Càn Thanh cung một chuyến nữa, chúng ta tranh thủ buổi chiều đi?”
Tạ Dao giơ tay cài chiếc trâm trên bàn lên tóc, vừa lắc đầu.
“Không đi nữa.”
“Vậy người không sợ Điện hạ hắn...”
Thanh Ngọc kinh hô một tiếng, nhìn sắc mặt nàng.
“Không sợ.”
Lời nói của Tạ Dao rất thản nhiên, Thanh Ngọc bĩu môi.
“Hôm qua người còn nói, bởi vì chuyện của Trưởng Tín Hầu...”
Nàng ta vừa nhắc đến Trưởng Tín Hầu, rốt cuộc cũng khiến nụ cười trên môi Tạ Dao biến mất một chút.
“Bây giờ bên ngoài thế nào rồi?”
“Nô tỳ đã sớm đi dò la tin tức, nói là chứng cứ xác thực, người của Hoàng hậu chạy đôn chạy đáo, cũng không tìm được chút chứng cứ nào để lật ngược tình thế, lúc này Hoàng hậu đang làm ầm ĩ ở Càn Thanh cung, nói chuyện này giống hệt như chuyện của Tam hoàng tử lúc trước, tuy rằng đã có chứng cứ, nhưng lại luôn có điểm kỳ quái.”
Thanh Ngọc không biết nội tình trong đó, chỉ líu lo kể lể với nàng, nhưng Tạ Dao nghe xong lời này, trong lòng nhất thời trầm tư.
Tam hoàng tử?
Chuyện của Tam hoàng tử nàng không biết, nhưng chuyện của Trưởng Tín Hầu, tám chín phần mười là không thoát khỏi liên quan đến Cố Trường Trạch.
Tối qua bận rộn dây dưa chuyện trắc phi với hắn, nàng một ngày cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Lúc này vừa nhắc tới, mâu thuẫn và rối rắm trong lòng Tạ Dao liền lại hiện ra.
Hoàng hậu hãm hại Cố Trường Trạch, hắn đối với Hoàng hậu có làm quá đáng hơn nữa, nàng cũng sẽ không cảm thấy tàn nhẫn.
Chỉ là Cố Trường Trạch như vậy, so với người mà nàng từng gặp, người mà trong lòng nàng vẫn nghĩ... thật sự là quá khác biệt.
Từ Giang tướng, nàng liền biết Cố Trường Trạch không giống như vẻ ngoài hắn thể hiện, lại đến đêm hôm đó, hắn đi cứu nàng ra ngoài, trong phòng đầy m.á.u me be bét, lại đến chuyện hắn giấu giếm nàng chuyện gối thêu bạch ngọc, còn có câu nói có chút lạnh lùng tàn nhẫn kia.
“Đệ đệ của ta, đều sẽ là trở ngại của ta.”
Nàng nắm chặt chiếc lược gỗ trong tay, hồi lâu không nói nên lời.
Trong lòng nàng đương nhiên có sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn, Tạ Dao lại nghĩ trong lòng.
Trưởng Tín Hầu đứng về phía Hoàng hậu, nhất định đã làm rất nhiều chuyện bất lợi với Cố Trường Trạch, mới có thể bức bách hắn thành ra như vậy với hắn.
Tuy rằng Tạ Dao không biết rốt cuộc là ai đứng sau lưng trói nàng hôm đó, nhưng Cố Trường Trạch làm như vậy, nhất định có lý do của hắn, hắn dám một mình mạo hiểm cứu nàng, vậy nhất định sẽ không buông tha cho kẻ chủ mưu thật sự.
Trong lòng càng nghĩ càng rối, Tạ Dao dứt khoát không nghĩ nữa, nàng vẫn cảm thấy Cố Trường Trạch không phải là người tàn nhẫn, có lẽ tất cả những gì hắn làm, đều là bị tình thế bức bách.
Dù sao thân ở hoàng thất, hắn luôn phải có chút bản lĩnh để sống sót.
Tạ Dao đứng dậy buông lược xuống.
“Điện hạ đi đâu rồi?”
“Đang nghị sự ở tiền thính ạ.”
Tạ Dao vừa muốn hỏi sao không ở thư phòng, liền lại nhớ tới sự ồn ào trong thư phòng tối qua, cố tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu, rời khỏi phòng.
Tiêu Hoa đã gần hai ngày không gặp Tạ Dao.
Buổi sáng, Càn Thanh cung đưa tới hai bức tranh, nói là muốn nạp thiếp cho Đông cung, Tiêu Hoa nén đau đi tiền thính xem náo nhiệt.
Nạp thiếp tốt lắm, nếu hắn nạp thiếp, vậy Tạ Dao nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận.
Tiêu Hoa đã nghĩ kỹ trong lòng sẽ “khuyên nhủ” Tạ Dao rời đi như thế nào, không ngờ vừa vào trong, liền thấy tên bệnh quỷ này vẻ mặt ôn hòa mang theo nụ cười dùng gậy đánh c.h.ế.t tên công công vừa đưa tranh vừa dùng lời lẽ ép buộc hắn, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe đầy đất, Tiêu Hoa còn chưa kịp phản ứng, Cố Trường Trạch đã thong dong nhìn về phía hắn.
“Tiêu công tử cũng muốn khuyên ta sao?”
Tiêu Hoa lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hắn trước kia chỉ cảm thấy mình điên rồi, bây giờ thấy tên bệnh quỷ này hình như còn hơn cả hắn.
Tiêu Hoa vừa mới ra khỏi viện trở về, Giang tướng liền xoay người đi vào Đông cung.
“Hoàng hậu đã gửi rất nhiều thư đến thiên lao, thần đều chặn lại.
Chỉ là thần cố ý làm lớn chuyện, thậm chí còn cho người phao tin đồn nói Trưởng Tín Hầu nhận tội cũng thừa nhận trộm gối thêu bạch ngọc, nhưng kẻ chủ mưu vẫn không có động tĩnh gì.”
“Nếu dễ dàng như vậy, ta cũng sẽ không đến bây giờ vẫn chưa tìm được thứ đó.”
Cố Trường Trạch thong dong lắc đầu.
“Chuyện còn lại ngươi không cần quản nữa, canh chừng chuyện của Trưởng Tín Hầu cho tốt.”
Trong tay Trưởng Tín Hầu có một miếng binh phù, miếng binh phù này không thể truyền đến tay hắn qua tay Giang tướng, nhưng dưới trướng Cố Trường Trạch cũng không chỉ có một mình Giang tướng là người tài giỏi.
“Điện hạ yên tâm, chỉ là... chuyện của Trưởng Tín Hầu bên kia, chúng ta thật sự muốn...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]