Không chỉ có Lý Thập Tam bị cơn đói dày vò. Đám người đằng kia cũng đã đói hết không thể kiểm soát được tâm trí nữa rồi.
Trong đám người đã bắt đầu có người không thể chờ đợi được nữa, cất tiếng xin ăn. Người mở miệng đầu tiên vẫn là người có miệng lưỡi trơn tru nhất, chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang, Đào Trọng Ngãi:
- Hoàng Phi Hạc, một mình ngài cũng không thể ăn hết được nhiều thứ như vậy, ngài chia cho ta một chút đi, xem như ta nợ ngài một ân tình. Trong đây đã có nhiều người đói lả rồi, nếu không ăn, sẽ rất nguy hiểm. Hoàng Phi Hạc, ta không phải là muốn ra lệnh cho ngài, lần này là ta năn nỉ ngài, cầu xin ngài hãy giúp đỡ những người đáng thương này đi.
Những lời Đào Trọng Ngãi nói ra tràn đầy chính nghĩa như khuyên nhủ Hoàng Phi Hạc, càng thể hiện bản thân chàng ta là người cao thượng vĩ đại, còn Hoàng Phi Hạc thì ích kỷ nhỏ nhen. Lý Thập Tam cười khẩy, chàng ta có tấm lòng quảng đại như thế, sao không tự mà đi tìm thức ăn về rồi chia ra cho mọi người. Nếu người phải vất vả mệt nhọc lại mạo hiểm xông qua những con đường đông nghẹt yêu quái dưới kia để tìm về một bọc thức ăn như thế là chàng ta, không biết chàng ta có còn bao dung vị tha được như vậy hay không.
Lúc này Lý Thập Tam đột nhiên hiểu ra, vì sao hắn lại cảm thấy Đào Trọng Ngãi có vẻ gì đó rất kỳ quái, đó chính là chàng ta quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-nam-sung-cua-ngai-khong-muon-lam-vuong-hau-/3444308/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.