Trước bài “diễn thuyết” nói một hơi dài không vấp kia của Đào Trọng Ngãi, Lý Thập Tam vừa nôn vừa cảm thán trong lòng. Không hổ danh là chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang, miệng lưỡi của Đào Trọng Ngãi quả thật như có bôi mỡ, trơn tru lưu loát, đấu võ mồm thì chắc chắn một người lạnh lùng như Hoàng Phi Hạc không thể là đối thủ của chàng ta.
Tuy nhiên, Hoàng Phi Hạc cũng không có hứng thú đấu võ mồm với chàng ta. Hoàng Phi Hạc không có khả năng nói dài như thế, chàng chỉ lạnh lùng buông một câu, rất ngắn gọn nhưng rõ ý:
- Vậy một mình ngươi bảo vệ cả đám người kia đi, ta không phải thần thánh, ta chỉ bảo vệ người mà ta quan tâm.
Hoàng Phi Hạc không đôi co thêm nữa, kéo tay Mai Thu Phương ra, xoay người đi về phía Lý Thập Tam.
- Hoàng Phi Hạc!
Đào Trọng Ngãi tức giận hô to tên Hoàng Phi Hạc, tiếp tục hiên ngang lẫm liệt diễn thuyết: - Ngài cũng là người có linh thuật, ngài cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn, không quan tâm đến mọi người như thế, ngài có xứng đáng với linh thuật của ngài không?
Hoàng Phi Hạc cười lạnh một tiếng, không muốn tranh luận với chủ nhân của Trọng Nghĩa Sơn Trang có mạch suy nghĩ của thánh nhân này. Chàng đi đến bên tường, gỡ tay Mai Thu Phương đang ôm chặt lấy mình, nhẹ nhàng đỡ Lý Thập Tam ngồi dậy.
Lý Thập Tam bị nôn mửa đến mệt lả, cả người không có sức lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực Hoàng Phi Hạc.
Hoàng Phi Hạc dùng ống tay áo lau bùn đất dính lên mặt Lý Thập Tam, lau luôn cả vệt nước chua hắn vừa nôn ra, không hề ngại bẩn. Nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Lý Thập Tam, Hoàng Phi Hạc sờ vào cổ tay hắn muốn bắt mạch. Lý Thập Tam đột nhiên bừng tỉnh, cả người cũng đột nhiên bộc phát ra sức lực, mạnh mẽ rút cổ tay mình trở về, suy yếu mà kiên định nói: - Đừng đυ.ng vào ta.
Hoàng Phi Hạc nhíu mày, mặt lạnh nhìn Lý Thập Tam trong chốc lát, không cưỡng cầu nữa, vòng tay xuống nâng lấy lưng và chân của Lý Thập Tam, bế hắn lên. Lúc này đây Lý Thập Tam không cự tuyệt, hắn thật sự không có sức lực tự mình đi bộ.
Hàng lông mày thanh tú của Mai Thu Phương nhíu còn sâu hơn đôi mày lưỡi mác của Hoàng Phi Hạc, ánh nhìn của nàng ta rơi vào trên người Lý Thập Tam đang nằm dịu ngoan như mèo con trong lòng Hoàng Phi Hạc, ánh mắt của nàng ta lóe lên những tia ác độc.
Mai Thu Phương vẫn cho rằng vào lúc này Hoàng Phi Hạc, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu của chàng, hẳn là chỉ để ý đến nàng ta. Đây cũng là nguyên nhân nàng ta ở nước láng giếng phát hiện có yêu quái xuất hiện, liền vội vàng lập tức chạy về nước tìm Hoàng Phi Hạc.
Mai Thu Phương và Hoàng Phi Hạc cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Một tháng trước Mai Thu Phương nhận được bồ câu đưa thư của Mai phủ, nghe phụ thân của nàng kể lại trong thư rằng Hoàng Phi Hạc đã từng bị bệnh lạ sau đó đột nhiên khỏe lại. Căn cứ vào miêu tả trong thư tín, Mai Thu Phương rất nhanh phán đoán ra Hoàng Phi Hạc đã thức tỉnh linh thuật. Ở nước láng giềng nơi Mai Thu Phương đang du ngoạn, đã có người có linh thuật xuất hiện, bọn họ ỷ vào linh thuật làm xằng bậy, nước này đã không còn an toàn.Mai Thu Phương liền quay về cố quốc, không quay về Mai phủ mà tới phủ Thái tử tìm Hoàng Phi Hạc, mà Hoàng Phi Hạc cũng không ngoài dự liệu của nàng ta, trong lòng còn có tình nghĩa với thanh mai, bọn họ thuận lý thành chương ở cạnh nhau, khiến cho mọi người đều nghĩ rằng nàng ta là vị hôn thê của Hoàng Phi Hạc.
Mai Thu Phương cũng không thèm đính chính, rất thoải mái tự nhiên nhận lấy danh hiệu “vị hôn thê” này. Thậm chí, lợi dụng điểm yếu của Hoàng Phi Hạc là không quen thanh minh, Mai Thu Phương dần dần còn dám mạnh miệng tự xưng bản thân là vị hôn thê của chàng.
Vì lôi kéo Hoàng Phi Hạc dùng linh thuật để bảo vệ mình, Mai Thu Phương không ngừng tìm hiểu rõ cuộc sống của Hoàng Phi Hạc, dung nhập vào vòng tròn sinh hoạt của chàng. Nhưng Mai Thu Phương luôn cảm thấy Hoàng Phi Hạc đối với nàng ta không lạnh không nóng, ngoại trừ mấy ngày mới trở về, Hoàng Phi Hạc đối với nàng ta coi như có chút nhiệt tình, nhưng cũng không duy trì được năm ngày, Mai Thu Phương rõ ràng cảm giác được Hoàng Phi Hạc xa lánh mình.
Nàng ta vẫn luôn tìm kiếm vấn đề giữa bọn họ, bằng hữu của Hoàng Phi Hạc, nàng ta đều đã gặp qua, không có người khả nghi. Nhưng hôm nay có vẻ như nàng ta đã tìm được người khả nghi kia, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng thấy Hoàng Phi Hạc để ý người nào như vậy, phần để ý này đã vượt qua quan hệ bạn bè, thậm chí còn có phần hơn cả sự thân thiết mà chàng đối với thân bằng quyến thuộc.
Hoàng Phi Hạc không nhìn thấy tâm tư quanh co của Mai Thu Phương, chàng chỉ tập trung ôm Lý Thập Tam, dưới chân đã xoáy ra gió, muốn bay đi ngay. Tuy nhiên, chàng vẫn còn nán lại, quay đầu nhìn Mai Thu Phương, hỏi:
- Ngươi muốn đi theo ta, hay là đi theo bọn họ?
- Tất nhiên là theo huynh rồi. Phi Hạc ca ca, huynh cũng không thể bỏ mặc ta!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]