Trước sự “quan tâm săn sóc” của Mai Thu Phương vốn đầy giả tạo thế kia, Lý Thập Tam chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: 
- Ta thật sự rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi, nếu tiểu thư muốn nói chuyện gϊếŧ thời gian thì có thể đi tìm người khác tán gẫu. 
Lý Thập Tam thẳng thừng đuổi người. Nhưng có lẽ bị Lý Thập Tam đuổi một lần, Mai Thu Phương lúc này cũng đã chai lỳ cảm xúc, hay bởi vì uy lực của ánh mắt và lời nói của Hoàng Phi Hạc ban nãy mà nàng ta không dám rời đi. Mai Thu Phương mượn lời yêu cầu của Hoàng Phi Hạc làm cái cớ trả lời Lý Thập Tam: 
- Nhưng Hoàng Phi Hạc bảo ta chăm sóc ngươi, ta cũng không thể bỏ mặc ngươi mà đi chỗ khác. Ngươi nói cho ta biết đi, làm sao ngươi và Phi Hạc ca ca của ta quen biết nhau? 
- ... 
Lý Thập Tam lựa chọn im lặng không nói. Hy vọng nàng tiểu thư này có thể tự hiểu mà không hỏi tiếp nữa. Thế nhưng, ngay sau đó Lý Thập Tam biết mình đã xem thường khả năng tự biên tự diễn của Mai Thu Phương rồi. Trước sự im lặng của Lý Thập Tam, nàng “vị hôn thê” của Hoàng Phi Hạc vẫn không ngừng lải nhải một mình: 
- Ngươi và Phi Hạc ca ca của ta có phải là bạn bè rất thân hay không? Chàng ấy đối với ngươi rất chu đáo. Thậm chí còn chu đáo hơn đối với ta đấy. Ít ra, Phi Hạc ca ca của ta chưa từng gửi gắm ta cho bất cứ kẻ nào khác chăm sóc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-nam-sung-cua-ngai-khong-muon-lam-vuong-hau-/3427876/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.