Mai Thu Phương vội nối gót theo sau Lý Thập Tam. Khi vào phòng, Mai Thu Phương đến ngồi xuống đối diện với Lý Thập Tam, lại bắt đầu hỏi thăm:
- Ngươi bị làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không? Hay là... ngươi đã bị yêu quái cắn trúng rồi?
- Không có, ta chỉ bị bệnh cũ tái phát mà thôi.
Lý Thập Tam đè nén khó chịu, nhắm mắt trả lời. Mai Thu Phương lại hỏi tới:
- Ngươi bị bệnh gì?
- Tiểu thư hỏi làm gì? - Lý Thập Tam hỏi ngược lại. – Tiểu thư có biết gì về y dược sao? Tiểu thư chữa được bệnh cho ta sao?
- Không hiểu, ta cũng không thể chữa bệnh cho ngươi. Nhưng ta rất khâm phục và ngưỡng mộ y sư, bọn họ chữa bệnh cứu người rất vĩ đại.
- Vậy thì tiểu thư cứ việc ngưỡng mộ y sư, đừng tò mò bệnh của người khác làm gì. Dù sao thì tiểu thư cũng không biết gì về y dược, ta nói về bệnh của ta, tiểu thư cũng không hiểu.
Lý Thập Tam ngắt lời ca tụng sáo rỗng của Mai Thu Phương. Bây giờ hắn thật sự rất mệt mỏi, vị tiểu thư xa lạ này lại cứ líu ríu bên tai suốt khiến cho Lý Thập Tam không đủ kiên nhẫn để xã giao. Mai Thu Phương cũng nhận ra sự khó chịu hiện rõ trên mặt và trong thái độ của Lý Thập Tam. Nàng ta bĩu môi, phụng phịu xụ mặt, giọng nghẹn ngào như muốn khóc:
- Xin lỗi ngươi, ta chỉ muốn quan tâm đến ngươi thôi. Không biết thì có thể học mà. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-nam-sung-cua-ngai-khong-muon-lam-vuong-hau-/3427874/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.