Tuy nhiên, khi đại nạn yêu quái xảy ra thì những hiệp khách giang hồ kia bị vả mặt không ít. Bởi vì những vương tôn công tử vốn bị bọn họ lén lút vừa ghen tị vừa xem thường vì quen sống trong cảnh quần là áo lượt lại bỏ ra không ít công sức để hỗ trợ bọn họ chống lại yêu quái. Những người luôn bị bọn họ xem thường là yếu ớt vô năng, tham sống sợ chết lại là đối tượng sở hữu linh thuật nhiều nhất và luôn sẵn lòng cứu giúp những người dân thường thoát khỏi nanh vuốt của yêu quái. Trong đó, Hoàng Phi Hạc vốn là Thái tử đương triều lại là người có linh thuật mạnh nhất và cứu giúp được nhiều người nhất.
Thế nên, khi mọi người đang chen chút nhau ở Trọng Nghĩa Sơn Trang nhìn thấy Hoàng Phi Hạc ôm Lý Thập Tam trở về, không cần ai nhắc nhở hay yêu cầu thì họ đã chủ động nhường chỗ. Đại nạn yêu quái đã đã đến rồi, mạng người như cỏ rác. Chỉ có những người có linh thuật mới có thể cứu giúp và bảo vệ cho họ. Thế nên, không cần ai dạy bảo, mọi người đều tỏ ra kính sợ đối với những người có linh thuật.
Hoàng Phi Hạc đáp xuống bên cạnh Mai Thu Phương. Còn Mai Thu Phương thì nhìn Lý Thập Tam, cất giọng trong veo hỏi:
- Phi Hạc ca ca, từ sáng sớm tới giờ chàng đã đi đâu vậy? Ta tìm chàng mãi. Này, hắn ta là ai?
Lý Thập Tam nhếch mép cười. Quả nhiên là hắn chỉ là một tên “nam sủng” không thể xuất hiện trong tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-nam-sung-cua-ngai-khong-muon-lam-vuong-hau-/3427872/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.