Đi cả nửa tháng rốt cuộc thì Sử Hồng cũng đặt chân đến kinh thành. Hắn phải cải trang mình già đi, giả làm người đánh xe chở rơm rạ mới có thể thuận lợi đi qua cổng thành. Cảnh Điền không nghĩ là chủ nhân của mình lại dám làm xấu bản thân như thế, thậm chí mua lại bộ quần áo cũ của dân thường để giả cho giống. Hắn nhìn không nỡ nhưng cản không được. Nếu là trước kia chỉ riêng việc dính chút nước bẩn vào y phục là đã không chịu được bắt thay ngay bộ mới rồi. Còn hình ảnh bây giờ đúng là không tin được. Không ngờ chỉ một lần ngồi trong ngục suốt đêm đã thay đổi tâm tính của chủ nhân nhiều đến thế.
“Ngươi biết phủ thái tử ở đâu không?”
Cảnh Điền nhìn Sử Hồng một lúc. Có vẻ như chủ nhân của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức. Đường đến phủ thái tử, chủ nhân còn thuộc hơn cả đường về nhà, làm sao có thể không biết được chứ.
“Sao thế?”
“Không có gì. Thuộc hạ nhớ. Thuộc hạ sẽ đưa chủ nhân đến đó.”
Phủ của thái tử điện hạ ở sát ngay hoàng cung. Tuy to lớn và bề thế nhưng Sử Hồng vẫn cảm thấy nó không hoàng tráng bằng Khang vương phủ. Hắn biết võ nhưng không biết khinh công, muốn xâm nhập chỉ có thể nhờ Cảnh Điền giúp đỡ. Đến lúc này hắn mới biết Cảnh Điền không chỉ võ công cao mà lá gan cũng rất lớn. Lúc hắn đề nghị đột nhập vào phủ thái tử, y vâng lệnh ngay mà không một chút ngăn cản. Hắn không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774657/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.