Tiếng kêu "tít tít" quen thuộc của máy thở vang lên bên tai, Sử Hồng cố gắng mở mắt. Khung cảnh trước mặt khiến cậu ngỡ ngàng, cứ nghĩ là mình vẫn đang nằm mơ. Căn phòng màu trắng sạch sẽ của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, và cả hình ảnh quen thuộc của người mẹ mà cậu ngày ngày nhớ mong đang ngồi bên giường bệnh. Nước mắt không tự chủ ứa ra chảy dài ướt đẫm một mảng trên ra giường trắng tinh.
"M...mẹ!"
Người phụ nữ gương mặt đã tiều tụy nhiều đang ngồi cặm cụi xoa bóp bàn tay cho con trai, nghe tiếng gọi dường như đã đứng hình. Bà quay đầu lại sửng sốt nhìn. Đồng tử rung rung đầy kích động, hai hàng nước mắt chảy dài không ngừng. Bà nhào đến bên cạnh con trai mà reo lên:
“A Hồng, con tỉnh rồi! Con cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Để anh đi gọi bác sĩ.”
Sử Hồng không chú ý ngoài mẹ mình vẫn còn một người đàn ông nữa xuất hiện trong phòng. Nhưng hiện tại cậu chẳng có thời gian để mà quan tâm đến việc đó. Cậu muốn nói nhiều hơn với mẹ, muốn ôm chầm lấy mẹ nhưng tay chân lại không cử động được.
“Mẹ, con… Con về rồi.”
“Ừ. Con cuối cùng tỉnh rồi. Con đã hôn mê suốt một năm. Mẹ cứ sợ là con sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Một năm, bằng với khoảng thời gian mà cậu xuyên đến thế giới huyền huyễn kia. Suốt một năm qua cậu vẫn nằm hôn mê trên giường bệnh như thế này. Mẹ cậu đã vượt qua quãng thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774596/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.