"Tinh Húc! Tinh Húc! Cậu có nghe thấy tôi gọi không?"
Tinh Húc đang ngẩn người bỗng bừng tỉnh. Anh đẩy cái tay đang xua xua trước mặt mình ra.
"Cậu nãy giờ suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế? Jessi gọi mãi mà không thấy cậu phản ứng gì cả."
"Không có gì. Suy nghĩ linh tinh thôi."
Tinh Húc hiểu rất rõ ba người họ là anh em, hiểu rất rõ Tinh Thần đang bị thương ở tay phải, Sử Hồng chăm sóc là việc nên làm. Nhưng cứ mỗi lần chứng kiến Sử Hồng ở trước mặt mình bón cho Tinh Thần ăn, chăm sóc cho Tinh Thần mọi sinh hoạt đời thường, anh lại tức giận một cách vô cớ. Anh không thích như vậy. Đây đúng là một cảm xúc rất tồi tệ.
"Mấy ngày nay Tinh Húc bận việc gì vậy? Jessi gọi năm bảy lần mới thấy cậu bắt máy, mà lần nào cũng bảo bận. Hôm nay khó khăn lắm mới rủ được cậu ra ngoài chơi thì cậu lại ngồi ngẩn ra. Có phải Tinh Húc xem thường Jessi không?"Jessica nói với gương mặt tức giận và đầy uất ức.
"Tôi đã sớm nói với cậu tôi về nước là có việc. Ai bảo cậu cứ nhất quyết đòi theo về bằng được, còn khẳng định sẽ không làm phiền tôi. Bây giờ lại trách tôi là sao?"
"Tôi…"
Jessica thích Tinh Húc ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Cô chủ động theo đuổi người ta suốt mấy năm liền. Nếu không phải vì cha của cô là thầy hướng dẫn cho luận văn thạc sĩ của Tinh Húc thì chắc cậu ta sẽ chẳng bao giờ nhìn đến cô. Jessica biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774560/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.