"Chủ nhân, có chuyện gì mà kéo thuộc hạ đến đây gấp vậy?"
"Ta đã nói không được xưng hô như vậy nữa mà. Ta không còn là chủ nhân của ngươi. Còn gọi như thế nữa là ta giận thật đó."
Cảnh Điền lúng túng cúi mặt. "Vậy… ta gọi Sử huynh thì được chứ?"
"Ta lại nghĩ ngươi lớn tuổi hơn ta đó. Thôi, gọi A Hồng đi."
Cảnh Điền thấy Sử Hồng không vui nên cũng không muốn làm khó cậu ấy nữa, quyết định chiều theo ý cậu.
"Vậy A Hồng đột ngột kéo ra ra đây là có chuyện gì?"
"Ta không có nhiều thời gian nên sẽ hỏi thẳng luôn. Ngươi cũng phải trả lời thật cho ta. Ngươi đối với Khúc Phong như thế nào?"
Mặt Cảnh Điền lập tức bừng đỏ, bộ dạng trở nên lúng túng.
"Như… như thế nào là… thế nào?"
"Ý ta hỏi là ngươi có thích hắn không? Ngươi không cần ngại ta, cứ nói thật đi."
"Chuyện đó… Thật ra huynh ấy rất tốt, chỉ là… Ta cảm thấy ta và huynh ấy không hợp."
"Sao lại không hợp? Ta thấy hợp lắm mà. Nếu là chuyện ta đã nhờ ngươi chăm sóc cha ta trước kia thì ngươi không cần lo đâu. Ý của ta là nhờ ngươi thi thoảng để ý ông ấy một chút, không phải ý bảo ngươi phải ở bên cạnh chăm sóc ông ấy cả đời mà không màng đến hạnh phúc của bản thân. Nếu ngươi thật sự thích hắn thì đừng do dự gì nữa. Theo hắn đi đi."
"A Hồng, ý ta không phải thế. Ta dĩ nhiên hiểu những lời của ngươi. Nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774497/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.