Lộ Sinh Nguyên nổi cáu, mắng lại:
"Vậy thì ít ra cũng phải nói một tiếng chứ. Anh làm như vậy lỡ Sử Hồng gặp chuyện thì sao? Mạng của tôi phụ thuộc vào cậu ta đó."
"Yên tâm. Tui thấy đường vắng nên không nguy hiểm gì đâu."
"... Đúng là tôi đối với anh hơi mạnh tay nhưng nếu đã diễn vai người xấu thì cũng nên diễn giống một chút. Nếu không tạo cho anh nghi ngờ thì sao anh có thể nhanh chóng đến phòng dụng cụ mà cứu Sử Hồng đi."
"Cảm ơn nhé. Lúc đó tôi đã có ý định đến phòng dụng cụ kiểm tra rồi, vốn không phiền đến cậu làm việc thừa."
Lộ Sinh Nguyên nổi cáu, có xúc động muốn đạp hắn ta ra khỏi xe. Nếu không phải vì bị Tinh Húc bắt ép, anh cũng không muốn ra tranh giành người với tên này đâu. Gặp phải kẻ phiền phức như vậy.
"Thôi được rồi. Xem như tôi đã làm việc thừa thãi đi. Việc tôi đã đánh anh, tôi xin lỗi rồi. Nhưng nếu anh không chấp nhận vậy thì muốn thế nào?"
"Để tôi đá cậu lại một cái giống như vậy thì được chứ?"
"Anh…"
Từ Khúc Dạ nhìn gương mặt tức đến đỏ gay của người kia mà xém chút phì cười. Anh có tức thì tức thật nhưng cũng không đến mức đi trả thù người ta theo cái cách trẻ con như thế. Nếu đã muốn trả thù thì phải chọn cách mà khiến người ta thấm thật sâu, thật đau mới được.
"Khoan hãy nói chuyện đó vội. Tôi có việc phải làm gấp."
Lộ Sinh Nguyên lấy một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774479/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.