Khúc Dạ vào hẳn trong phòng, bước từng bước tiến lại gần Lộ Sinh Nguyên, khí thế bức người. Lộ Sinh Nguyên ban đầu hơi hoảng nhưng sau đó mau chóng bình tĩnh lại. Anh cảm thấy mình chẳng thua kém gì Khúc Dạ. Chẳng qua cậu ta cao hơn, to hơn một chút, trước đó còn bị anh đá cho một cái ngã lăn. Vậy thì chẳng việc gì phải sợ. Lộ Sinh Nguyên đứng im tại chỗ, ngẩng đầu lên kiên quyết nói:
"Tôi đã nói là tôi không mặc. Cậu đừng có quá đáng! Nếu cậu bức tôi quá, tôi không làm nữa. Cậu muốn bẻ thì bẻ đi. Tôi không cần."
Khúc Dạ nhìn Lộ Sinh Nguyên một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.
"Tôi dĩ nhiên sẽ không bức anh. Tôi chỉ đùa thôi. Thực ra tôi không hề có ý định để anh mặc cái váy này. Nó quá nổi bật sẽ khiến anh bị người khác chú ý. Tôi không muốn anh bị lộ sớm quá đâu."
"Cậu…"
Lộ Sinh Nguyên tức giận. Anh túm lấy cổ áo Khúc Dạ kéo lại gần mình, gằn giọng hỏi:
"Cậu đem tôi ra làm trò tiêu khiển đấy phải không? Tôi nói cho cậu biết nếu cậu có ý định đó tôi sẽ giết cậu. Đừng tưởng tôi nói suông."
"Không có. Tôi dù có ý muốn trả thù anh nhưng cũng không phải kẻ đốn mạt như thế. Muốn anh giả làm bạn gái của tôi là thật nhưng cũng là có mục đích chính đáng."
"Bắt trai thẳng giả gái thì chính đáng quái gì."
Khúc Dạ nhìn quanh căn phòng của Lộ Sinh Nguyên. Căn phòng dưới hầm này diện tích gần một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774462/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.