Đang phiền não về việc không có tiền thì vị Thái Tử này liền vội vàng đưa tiền đến.
Tạ Dao nhướng mày, con ngươi sáng ngời, thử nói: “Ngươi không sợ ta đem tiền của ngươi cất giấu cho riêng mình sao?”
Lý Dục Hi mặt không biểu cảm nói, “Tin tưởng Thái Tử Phi sẽ không tham đến nỗi làm cho phủ Thái Tử quá khổ sở.”
Tạ Dao, “……” Tâm tư này cũng quá lớn rồi.
“Ý của quản gia, là ta có thể làm bất cứ điều gì sao?” Tạ Dao thử hỏi lại lần nữa.
Mí mắt của Lý Dục Hi cũng không nâng lên, “Ngươi cũng là chủ nhân của phủ Thái Tử, đương nhiên có thể làm bất cứ điều gì.”
“Bao gồm cả việc vào thư phòng của ngươi?”
“Không thể.”
“……”
Phảng phất cảm nhận được sự châm chọc của Tạ Dao, Lý Dục Hi nói: “Chỉ có thư phòng không thể tiến vào.”
Thật ra Tạ Dao cũng không phải rất muốn tiến vào thư phòng, hỏi như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn nhìn xem điểm mấu chốt của Thái Tử ở nơi nào mà thôi.
“Đi đi.”
Xét thấy vị Thái Tử này cũng rất hào phóng nên Tạ Dao quyết định về sau mỗi ngày sẽ tham thêm một chút.
Nhìn hai vật ở trên bàn, đột nhiên Tạ Dao nhớ tới việc ngọc điệp.
Nhưng nhìn bộ dáng Thái Tử sau khi trở về liền trở mặt, Tạ Dao bỗng nhiên có loại cảm giác.
Dù sao vẫn cảm thấy mình đã bị lừa.
Mà hai vật này chính là để bồi thường đi.
Quản gia gì đó…… Nghe giống như có quyền lực rất lớn, nhưng chung quy y vẫn cảm thấy mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khi-nao-chung-ta-ly-hon/1658651/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.