Lúc này, Trương Sĩ Ngôn lại nhảy ra, chạn quản sự nội phủ lại.“Hửm?” Viêm Đế khẽ nhíu mày, vô thức nhìn về phía ông ta.“Bệ hạ thứ tội.”Trương Sĩ Ngôn quét mắt nhìn lên xe bạc, cứng đầu hành lễ với Viêm Đế:“Lão thần cho rằng bây giờ Đại Viêm chúng ta loạn trong giặc ngoài, đây chính là lúc dùng tiền, mà quốc khố lại đúng lúc trống rỗng, nên số tiền kia, nên ưu tiên bổ khuyết vào quốc khố.”Cảnh Binh đảo mắt, phụ họa vào: “Không sai, bệ hạ đã có dự định xuất binh, quốc khố sao có thể không có tiền lương được chứ!”Hai người hai một kế không được, lại tính kế khác.Trương Sĩ Ngôn thân là tể tưởng, chưởng quản các mục chi phí chi tiêu của triều đình.Chỉ cần cho số tiền kia vào quốc khố, dùng như thế nào, còn không phải là đều theo ý ông ta sao.Đến lúc đó, không lo không nắm được điểm yếu của Viêm Đế.Như vậy, bản thân cũng coi như có thể chuyển nguy thành an.Đáy mắt Viêm Đế hiện lên sự lạnh lẽo.Hừ! Lúc thiếu tiền kêu các ngươi nghĩ biện pháp, từng người chỉ mặt mày ủ rũ, than thở, đến một đồng cũng không bỏ ra nổi.Lúc này tiền tới, liền nghĩ ngay đến bản thân mình.Bạc con ta kiếm được, xử lý như thế nào, sao phải để các ngươi xen vào chứ?Đang muốn mở miệng quát lớn, đã thấy Vương An nghênh ngang đi về trước đứng, nhìn hai người bọn họ, hai tay vỗ tay bốp bốp, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói:“Bội phục bội phục, đã đến giờ phút quan trọng này rồi, mà hai vị còn nghĩ đến việc hớt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-den-tu-tuong-lai/1457452/chuong-40.html