“Đây là ...”
Vương Duệ liếc nhìn thanh bảo kiếm lấp lánh trong tay Thái tử, ánh mắt kinh ngạc, hắn ta hít vào một ngụm khí lạnh: “Đây là thanh bội kiếm trong ngự thư phòng của phụ hoàng?”
Hắn ta lại dùng sức dụi mắt.
Không sai, đúng là thanh kiếm đồng đó.
Hắn ta ra vào ngự thư phòng biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên là nhận ra nó.
Hơn nữa, việc này hắn làm sao dám nói dối!
Quan viên xung quanh nghe thấy cũng là giật mình, trở nên nhao nhao.
Đây là bội kiếm của Viêm Đế sao!
Một cảm giác không ổn tự nhiên nảy sinh.
“Rất tốt, đã nhận ra, thì cũng không cần bản cung phải phí lời nữa.”
Vương An giơ cao thanh kiếm lên, nghiêm mặt nói: “Thấy kiếm như thấy người, kiếm này xuất hiện, giống như Hoàng đế đích thân tới, các ngươi còn không mau quỳ xuống!”
Chỉ thấy dáng vẻ Vương Duệ run sợ giật mình, sắc mặt hắn ta so với ăn phân còn muốn khó nhìn hơn.
hắn ta làm sao cũng nghĩ không ra, Vương An vẫn còn chiêu này.
Đây là rút củi dưới đáy nồi sao!
Dù không cam lòng nhưng hắn ta không thể không quỳ xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhi thần, tham kiến phụ hoàng!”
Đám quan viên đưa mắt nhìn nhau.
Huệ Vương đã quỳ xuống rồi, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể phản kháng sao?
Quỳ đi…
Những lưu dân kia, thấy bọn họ ra hiệu cũng nhao nhao kéo nhau đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Trong chốc lát, âm thanh “Ngô Hoàng vạn tuế!” như núi thở, như nước thủy triều vang lên.
Có thanh kiếm của đế vương trong tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-den-tu-tuong-lai/1457431/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.