Nghe thấy con trai trả lời như vậy, Viêm Đế kinh ngạc, trong lòng bỗng thấy nghi ngờ.
Không đúng, sao lại dễ dàng chấp nhận thế được?
con trai nhà mình thì mình hiểu.
Mặc dù bình thường thằng nhóc này hay khúm núm trước mặt mình, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Chỉ khi nào nghe thấy phải thi thử thì mới kiên trì cầu xin ông không tham gia.
Nhưng lần này…
Viêm Đế nhìn thẳng vào Vương An, hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: “Hoàng nhi, con không phải là… bị ngã đến mức đầu óc có vấn đề luôn đấy chứ?”
Viêm Đế nhớ rõ, lúc đó Vương An bị người ta bắn trúng, ngã từ trêи lưng ngựa xuống đất.
Nếu như ngã đập đầu, hình như cũng khá hợp lý?
Nghĩ đến đây, ông lại không kìm được mà đau buồn.
Ông trời ơi, Vương Trinh ta đây đã tạo nghiệt gì mà ông lại muốn trừng phạt con trai của ta như thế?
Có muốn báo oán báo thù gì thì hãy nhắm vào ta đi!
Vương An nheo mắt, giả bộ ngoan ngoãn, cung kính thưa với ông:
“Thưa phụ hoàng, đầu óc của nhi thần không bị làm sao hết. Chỉ là do nhi thần nghĩ rằng nhất định phụ hoàng đã phải chịu không ít chỉ trích của quần thần vì việc này rồi. Cho nên… nhi thần nhất định phải xả giận cho phụ hoàng, bảo vệ mặt mũi của hoàng thất!”
Việc này cũng chẳng có gì lạ, tuy rằng trước đây Thái Tử hành động không kiêng nể gì cả, nhưng từ nhỏ đã rất e sợ phụ thân của mình.
Cho nên, ở trước mặt Viêm Đế, hắn luôn có dáng vẻ ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-den-tu-tuong-lai/1457415/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.