Ngoài cửa thành Khai Phong phủ, Tống đế mặc trường bào bằng vải thô màu xanh thương tiếc nhìn Triệu Khuynh Thành, trong mắt mơ hồ có lệ, hắn nắm tay nàng, thật lâu mới nói ra một câu.
"Khuynh Thành, phụ vương thực xin lỗi ngươi."
Triệu Khuynh Thành khéo hiểu lòng người, hiểu được ý tứ của Tống đế, nàng nói lời nhỏ nhẹ an ủi hắn, mỉm cười nói: "Phụ vương, Khuynh Thành không hiểu ý Ngài. từ nhỏ đến lớn Ngài đều vẫn sủng nhất Khuynh Thành, vô luận Khuynh Thành nghĩ muốn cái gì, phụ vương luôn thỏa mãn hết sức, Ngài làm sao có thể xin lỗi Khuynh Thành đâu?"
"Ngươi giống như mẹ ngươi, đều thông minh như vậy, lại khéo hiểu lòng người, phụ vương từng đáp ứng mẹ ngươi sau này nhất định phải chiếu cố tốt ngươi, cho ngươi hạnh phúc, nhưng trẫm cuối cùng là nuốt lời." Tống đế giữ chặt tay Triệu Khuynh Thành, nhìn nàng, hắn biết rõ từ nay về sau, cha và con gái bọn họ có thể vĩnh viễn sẽ cách xa nhau. "Nếu trẫm không phải Hoàng Thượng, không cần trên lưng đeo trọng trách quốc gia, trẫm sao lại để cho ngươi thay trẫm đi tìm chết?" Tống đế bỗng nhiên nảy sinh tự trách: "Trẫm căn bản là không xứng làm một phụ thân, trên đời này làm gì có phụ thân nào lại nhẫn tâm như trẫm vậy?"
Triệu Khuynh Thành nhìn Tống đế bỗng nhiên có tính trẻ con, thản nhiên cười, vỗ vỗ tay hắn nói : "Phụ vương, trong mắt Khuynh Thành, ngài vĩnh viễn là một phụ thân tốt. Thời điểm không còn sớm, nên lên đường." Nói xong, nàng lui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-cung-xung-than/2361237/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.