🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Năm đầu Vĩnh Hòa, mùa xuân

Không lâu sau khi Tô Ngọc được rửa sạch tội danh, được Tô phụ và Tô mẫu đồng ý, rất nhanh liền nghênh đón Giang Tử Tinh làm chính thê.

Tuy Giang Tử Tinh xuất thân từ thông phòng, nhưng quy củ lễ nghi của Tô Ngọc khi cưới lại hoàn toàn không hề qua loa.

Tô phụ lo lắng sau này Giang Tử Tinh sẽ bị người ta đồn đại lung tung, nghe theo lời khuyên của Tô mẫu lúc trước, giao hết cho bà.

Để Tô Ngọc cưới hỏi Giang Tử Tinh đàng hoàng, nâng kiệu lớn, nghi thức long trọng nghênh đón vào cửa.

Không chỉ bây giờ, lúc trước Tô Ngọc và Giang Tử Tinh bái đường thành thân, đế hậu còn đích thân tham dự tiệc cưới của hai người, còn tặng không ít quà chúc mừng.

Sau khi Giang Tử Tinh được đưa vào hỉ phòng, Hoàng hậu nương nương thậm chí còn hạ mình, tiến vào trong hỉ phòng, nói chuyện với tân giá nương một hồi lâu.

Trong yến tiệc, khi chú rể đến mời rượu đế hậu, Hoàng hậu nương nương thậm chí còn cười dặn dò, muốn đại ca Tô thị lang của nàng đừng phụ tẩu tẩu của nàng.

Hoàng Thượng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thái độ của đế hậu đều bị mọi người nhìn ra, tự nhiên không ai dám tùy tiện đánh giá Quốc cữu phu nhân.



Vĩnh Hòa năm thứ hai, cũng chính là năm Phúc Khang công chúa một tuổi rưỡi, rốt cục Thẩm Tinh Lan cũng tổ chức lần đi săn mùa xuân đầu tiên kể từ lúc đăng cơ.

Lần đi săn mùa xuân này không có nhiều nữ quyến, hơn nữa Hoàng Thượng còn ra lệnh rõ ràng, quan viên đi theo nếu muốn dẫn theo gia quyến, chỉ cho phép chính thê đi theo, thiếp thất đều không được tham gia đi săn mùa xuân, nếu tự tiện dẫn theo tiểu thiếp tham gia đi săn mùa xuân, một khi phát hiện có người kháng chỉ, không chỉ phạt bổng lộc nửa năm, mà còn đánh thêm hai mươi trượng.

Ngay khi có thánh chỉ, một số quan lại không quan tâm, trong khi một số quan lại phàn nàn rất nhiều. 

Thánh chỉ này của Thẩm Tinh Lan rất nhanh truyền đến tai Hoàng hậu nương nương.

Hậu phi đã vào cung, xuất cung là chuyện không dễ dàng, muốn gặp người nhà cũng không dễ.

Từ năm ngoái tân đế nghe Hoàng hậu nói cảm thấy trong cung quá hiu quạnh, liền nói cho nàng biết, nếu muốn người nhà hoặc là nhàm chán muốn có người nói chuyện với nàng, có thể triệu ý chỉ cho Tô mẫu hoặc tẩu tẩu Giang Tử Tinh của nàng tiến cung vào bất cứ lúc nào.

Tô Trường Nhạc ở trong kinh thành, ngoại trừ Ôn Sở Sở ra, cũng không phải không có giao tiếp với khuê mật nào khác, nhưng cái gọi là “tỷ muội” kia, từ kiếp trước nàng xảy ra chuyện trong khánh công yến thì đã trở thành trò cười trong kinh thành, vậy mà cả đám bảo nàng lạnh lòng.

Cho nên, hiện giờ cho dù nàng đã trở thành hoàng hậu, thì đám “tỷ muội” kia vẫn tìm mọi cách muốn tiến cung để nịnh nọt nàng, nhưng nàng chả bao giờ để ý tới.

Cuộc đi săn mùa xuân sắp tới, ngày nọ Tô mẫu cùng Giang Tử Tinh tiến cung.

Phúc Khang công chúa đã biết đi, không chỉ biết đi, mà còn đi rất ổn định.

Tô mẫu nhìn thấy cháu gái lợi hại như vậy, có thể nói vỡ lòng, khen ngợi không ngừng.

Ba người lớn cộng thêm một tiểu oa nhi, lúc này đang ngồi dưới đình Ngự Hoa viên nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ chốc lát sau đã nói về ý chỉ kỳ diệu này của Thẩm Tinh Lan.

“Văn võ bá quan hay nói, Hoàng Thượng cảm thấy sợ hãi khi các ngôn quan quỳ, cho nên tính toán quét sạch không khí có thể tùy ý nạp thiếp của Đại Tề, để cho các bá quan quen lấy chính thê làm trọng, thậm chí còn có người suy đoán, có thể không lâu sau, những vương công quý tộc và quan viên nông thôn cũng không thể tùy ý nạp thiếp.”

Tô mẫu nắm tay tiểu công chúa, tản bộ trước lương đình, nhẹ giọng nói.

Tô Trường Nhạc mỉm cười: “Đây không phải là chuyện xấu gì, từ đời trước đến nay, vẫn luôn là nam tử tròn bốn mươi tuổi mà không có con nối dõi thì mới được nạp thiếp.”

Cho đến khi tiên đế và Thái thượng hoàng đều quá thích nữ sắc, nạp nhiều sắc đẹp trong thiên hạ vào cung, vì vậy chuyện nạp thiếp trong dân gian mới thành phong trào, rất nhiều người chưa đến bốn mươi mà đã có thê thiếp thành đàn, thậm chí ngay cả dân chúng bình dân không được nạp thiếp đều học cách trộm nuôi ngoại thất.

“Dù sao a nương và tẩu tẩu không cần quá lo lắng, cha cũng không nói gì.”

Tô Trường Nhạc thấy Tô mẫu ôm Trường An, đi vào lương đình, lập tức nhận ôm nữ nhi lại, ngồi trên đùi, sau đó mới nhìn Giang Tử Tinh cười nói: “Dung mạo hay tính tình của đại ca đều rất giống cha, tẩu tẩu không cần lo cho tương lai huynh ấy sẽ có thông phòng thiếp thất gì đâu.”

Từ trước đến nay, da mặt của Giang Tử Tinh mỏng, nghe vậy, hai gò má ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu: “Mượn lời cát ngôn của Hoàng hậu nương nương, khi nào trở về, Tử Tinh nhất định sẽ kể lại những lời này cho đại nhân.”

Tô mẫu và Tô Trường Nhạc nghe vậy, hai người không khỏi nhìn nhau cười.

Tô Trường Nhạc thấy Giang Tử Tinh hiện giờ đã thành người yêu với đại ca, cuối cùng cũng thành thân thuộc, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nụ cười trên mặt không khỏi càng ngày càng tươi hơn.

“Nương, nương, mẫu hậu…”

Trường An được Tô Trường Nhạc ôm vào lòng, bỗng nhiên liên tục chui vào ngực của mẫu hậu mình.

Tô mẫu hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ tiểu công chúa đang đói bụng? Bây giờ, Hoàng hậu nương nương vẫn còn tự mình chăm sóc tiểu công chúa sao?”

Tô Trường Nhạc tươi cười dịu dàng gật gật đầu, tuy nhiên, hiện giờ ba người vẫn đang ở Ngự Hoa viên, nên không tiện đút cho Trường An.

“Ôi, tiểu công chúa của chúng ta thật hạnh phúc nha!” Tô mẫu vẻ mặt tươi cười.

Trong Ngự Hoa viên vang lên tiếng cười khắp nơi, vui vẻ hòa thuận.

Ký ức về gia đình tan vỡ ở kiếp trước dần dần phai nhạt, cứ như chỉ là một giấc mộng từ rất lâu rồi.

Đó là những gì Tô Trường Nhạc nghĩ trong lòng, nhưng đêm hôm đó, không biết vì sao, nàng lại mơ thấy kiếp trước.

Dòng thời gian trong mộng có chút kỳ diệu, không phải vào lần đầu tiên nàng gả cho Thẩm Tinh Lan, mà là ký ức về việc nàng ném quả cầu băng cho hắn suốt ngày.

Nàng mơ thấy đoạn ba người đang giằng co trước Thừa Thiên Môn trước khi chết.

Thẩm Tinh Lan trên tường thành, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, đôi mắt đen như mực, nhìn thấy cổ nàng đang chảy máu, tay cầm kiếm căng thẳng, phẫn nộ và thống khổ ở đáy lòng cuồn cuộn một cách kịch liệt, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, không nhìn ra một tí cảm xúc.

Thẩm Tinh Lan biểu hiện vô cùng bình tĩnh, như thể hắn không quan tâm đến nàng chút nào, nhưng hắn có thể lừa gạt người khác nhưng không lừa được Thẩm Quý Thanh.

Kiếm trong tay của cả hai bên đang nằm giữa cổ của người quan trọng nhất của nhau, không khí giương cung bạt kiếm, sẵn sàng khai hỏa.

Giống như kiếp trước, Thẩm Tinh Lan hạ lệnh mở cửa thành.

Trong mộng, nàng bình tĩnh nhìn Thẩm Tinh Lan trên tường thành một cái, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thẩm Tinh Lan nhìn thấy nàng cười, hắn có nỗi sợ hãi không rõ chợt dâng lên trong lòng, muốn mở miệng ngăn cản thì đã không còn kịp.

Nàng ở trước mặt hắn, không chút do dự hung hăng đâm về phía kiếm trên tay Thẩm Quý Thanh.

Ánh mắt đỏ như máu, trong nháy mắt đó, Thẩm Tinh Lan đang đứng trên tường thành vốn mặt mày lạnh lùng, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng môi mỏng run rẩy, mắt đầy tuyệt vọng, đôi mắt đều biến thành màu đỏ tươi.

Khuôn mặt dữ tợn.

Nàng ngã xuống, Thẩm Quý Thanh ôm thi thể của nàng, cũng quỳ xuống theo.

Thanh kiếm trên tay rơi xuống.

Tất cả mọi người, bao gồm cả phản quân, đều biết rằng cửa thành này sẽ không dễ dàng mở ra.

“Lưu lại cái mạng của tên phản nghịch Thẩm Quý Thanh cho cô, phóng tên!”

Thống lĩnh cấm quân vốn đang khuyên Thái tử không nên mở cửa thành, nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng và lãnh khốc của Thái tử, trong lòng mừng rỡ, lập tức đứng dậy quát: “Phóng tên! Đánh lui phản quân, bắt sống Thẩm Quý Thanh!”

Thẩm Quý Thanh liên tiếp thua cuộc, thua đến mức không còn gì.

Khi hoàng cung lại khôi phục trật tự, Thẩm Tinh Lan vội vàng xuống Thừa Thiên Môn, khi sắp đến trước mặt nàng, đột nhiên lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.

Nàng bị chôn dưới thi thể của những phản quân kia, Thẩm Tinh Lan đỏ bừng hai mắt, giống như đang phát điên, mở từng cái một, cho đến khi nhìn thấy nàng thì mới dừng lại.

Thi thể của nàng đã thê thảm từ lâu, ngay cả trong mộng, chính nàng nhìn mà cũng sợ hãi, dù thế, Thẩm Tinh Lan lại không chút do dự ôm nàng vào lòng.

Nhìn nàng không chớp mắt.

Dịu dàng vu0t ve vết máu phủ lên mặt nàng, đẩy mái tóc dài của nàng ra sau, cuối cùng ôm lấy nàng, đi về phía trước.

Từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào.

Thống lĩnh cấm quân nhìn ra đáy mắt của Thái tử đầy đau khổ, không dám tiến lên nói thêm gì nữa, xoay người tiếp tục thu dọn hậu quả.

Tô Trường Nhạc cho rằng Thẩm Tinh Lan sẽ nhanh chóng chôn mình, nhưng hắn không làm vậy.

Hắn đích thân chỉnh sửa dung mạo, trang điểm, còn sai người làm quan tài băng, chế tạo hầm băng, đem thi thể của nàng vĩnh viễn niêm phong lại.

Hơn nữa, khi đăng cơ phong nàng làm hậu, không chỉ thế, còn chiêu cáo thiên hạ, sau này hắn sẽ chỉ có một vị hoàng hậu, hơn nữa vĩnh viễn không mở đại điển tuyển tú.

Văn võ bá quan đều cảm thấy hắn bị điên rồi, nhiều lần khuyên can.

Thẩm Tinh Lan lại mắt điếc tai ngơ, thờ ơ.

Dưới sự xử lý chính vụ bất kể ngày đêm của hắn, Đại Tề vốn lung lay bất an, đã nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh, dân an quốc thái, trời yên biển lặng.

Không hiểu sao giấc mộng này lại dài, Tô Trường Nhạc biết mình đang nằm mơ, nhưng không thể nào tỉnh lại được.

Chỉ có thể dùng hồn phách, đi theo bên cạnh Thẩm Tinh Lan.

Mỗi ngày, Thẩm Tinh Lan vẫn lên xuống triều như bình thường, ngoại trừ không biết cười, suốt ngày đều là vẻ mặt lạnh như băng, kiên trì để cho vị trí hoàng hậu treo lơ lửng, hoàn toàn là một đế vương ưu tú chọn không có một chỗ sai lầm nào.

Chỉ là mỗi ngày sau khi hạ triều, nơi đầu tiên hắn đi không phải là cung điện của mình, mà là hầm băng đặt thi thể nàng.

Cứ như vậy ngồi bên cạnh quan tài băng, kinh ngạc nhìn nàng.

Tô Trường Nhạc lúc này mới phát hiện, Thẩm Tinh Lan trong mộng không chỉ không biết cười, cũng sẽ không khóc, ngay cả khi nàng chết trước mặt hắn, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Có khi đến thăm nàng, còn mở quan tài băng ra, thay cho nàng một bộ xiêm y xinh đẹp khác, trang điểm cho nàng, sau đó phong ấn quan tài băng lại.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Hình như ngoại trừ xử lý triều chính và theo dõi nàng ra, trên đời này không có thứ gì đáng để hắn lưu luyến.

Rõ ràng lòng như tro tàn, nhưng Thẩm Tinh Lan chưa từng tìm đến cái chết, vẫn dùng một vai gánh vác cả giang sơn, cho dân chúng bình yên sống trong thiên hạ thái bình.

Giấc mơ này chắc chắn là một cơn ác mộng kinh hoàng đối với Tô Trường Nhạc.

Mang theo cảm giác quen thuộc, tựa như nàng thật sự từng làm hồn ma để làm bạn bên cạnh Thẩm Tinh Lan.

Tô Trường Nhạc thậm chí hoài nghi, đây không phải là mộng, mà là kiếp trước sau khi chết, nàng đã hóa thành một hồn ma để nhìn thấy mọi chuyện.

Chỉ là lúc sống lại nàng đã quên, hiện tại mới đột nhiên nhớ tới.

Sau khi Thẩm Tinh Lan đăng cơ, ngày đêm không ngừng bận rộn quốc sự, ban ngày quản lý triều chính xong, đến tối cũng thắp đèn phê duyệt tấu chương, thời gian rảnh rỗi duy nhất đều ở trong hầm băng vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng cũng vì quá vất vả quốc sự, ngày ngày ở trong hầm băng, đăng cơ chưa đến mười năm, thân thể liền nhanh chóng suy sụp.

Thiếu niên hăng hái ngày xưa không còn nữa, chỉ còn lại một thanh niên đế vương nét mặt không có huyết sắc, môi tái nhợt.

Cổ họng Tô Trường Nhạc bị tắc nghẽn, thời gian trôi qua trong giấc mơ, trái tim nàng bị xé nát hết lần này đến lần khác. 

Đau lòng không chịu nổi.

Nàng khóc trong bất lực và tức giận, cố gắng thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp này trong tuyệt vọng.

Ngay khi nàng khóc không ngừng, nàng cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay ấm áp, ngay sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên lưng nàng, vỗ vỗ trấn an.

“Niếp niếp, tỉnh lại, đừng sợ, đó chỉ là mơ, ta ở đây.”

Tô Trường Nhạc thoát khỏi cơn ác mộng, tiếng thì thầm khàn khàn của Thẩm Tinh Lan vang lên bên tai.

Thẩm Tinh Lan dựa lưng vào tường, nửa ngồi trên giường, ôm nàng thắm thiết trong vòng tay và liên tục hôn lên trán nàng.

Tô Trường Nhạc nhớ tới cơn ác mộng kia, tay chân lạnh ngắt. 

Đau đến thấu tâm can.

Thẩm Tinh Lan cau mày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, không ngừng chà xát.

Giấc mộng kia thật sự quá chân thật, Thẩm Tinh Lan trong mộng như xác không hồn quả thực khiến nàng đau lòng muốn chết.

Cổ họng Tô Trường Nhạc căng thẳng, không nói nên lời một câu nào, chỉ liên tục ôm Thẩm Tinh Lan, không ngừng, bất lực, không tiếng động rơi nước mắt.

Thẩm Tinh Lan vốn tưởng rằng nàng chỉ gặp ác mộng bình thường, lúc này mới phát hiện nàng có gì đó không ổn.

Hắn một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng lên, khẽ mổ vài cái trên môi nàng: “Niếp niếp, cho dù gặp ác mộng gì thì cũng đừng sợ, trẫm đang ở đây.”

Tô Trường Nhạc nhìn hắn, cắn môi lại rớt nước mắt một hồi lâu, sau đó mới tìm được giọng nói của mình: “Thẩm Tinh Lan, chàng thành thật nói cho ta biết, ta, ta…”

Nàng muốn hỏi hắn về chuyện kiếp trước, nhưng ánh mắt lại chua xót trướng đau cực kỳ.

Thẩm Tinh Lan cực kỳ đau lòng, không ngừng hôn lên mi tâm của nàng: “Đừng khóc, nàng muốn biết chuyện gì thì trẫm sẽ nói cho nàng biết.”

“Kiếp trước ta chết, có phải, có phải chàng phong ấn ta trong quan tài băng rồi cho ta vào hầm băng không?”

Tô Trường Nhạc nói tất cả những gì nàng vừa mơ trong một lần, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhìn chằm chằm vào hắn trong giây lát.

Lúc này, Thẩm Tinh Lan mới để ý, vừa rồi nàng đã mơ thấy cái gì đó, sắc mặt hơi đổi.

Còn chưa kịp mở miệng, Tô Trường Nhạc lại vừa khóc vừa nói: “Đừng lừa ta.”

Thẩm Tinh Lan trầm mặc một lát, gật đầu thừa nhận.

Tô Trường Nhạc ôm hắn, rơi lệ không ngừng: “Vì sao chàng lại ngốc như vậy, Thẩm Tinh Lan.”

“Niếp niếp, ta…”

Thẩm Tinh Lan bất đắc dĩ, đang nghĩ làm thế nào để trấn an Tô Trường Nhạc đang khóc ra nước mắt, thì nàng lại nâng mặt hắn lên, ngửa đầu hôn lên.

Điên cuồng, kịch liệt, bá đạo mà ngang ngược, đau lòng mà triền miên.

Xưa nay luôn là nụ hôn ngọt ngào, vị mặn đắng không thể giải thích của nước mắt. 

Thẩm Tinh Lan đau lòng ôm lấy nàng, để mặc cho nụ hôn của nàng như cuồng phong bão táp rơi xuống.

Một lúc lâu sau, Tô Trường Nhạc mới buông hắn ra: “Vì sao chàng lại ngốc như vậy, phải để bản thân sống như thế hả?”

Tại sao phải để cho mình sống không bằng chết thế.

Thẩm Tinh Lan dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu nhìn nhau: “Bởi vì nàng dùng mạng của mình ngăn cản Thẩm Quý Thanh, đó là giang sơn mà nàng đã giữ cho ta, ta há có thể phụ tâm ý của nàng được.”

Đó là nàng liều mạng đổi lấy, hắn há có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.

Từ nhỏ nàng đã thường nói với hắn, tương lai phải trở thành một hoàng đế tốt, để cho Đại Tề hưng thịnh trường tồn, sao hắn có thể vì tư lợi của bản thân, mà khiến dân chúng Đại Tề chìm trong dầu sôi lửa bỏng.

Tô Trường Nhạc nghe thấy những gì hắn nói, nước mắt lại rơi xuống.

Nàng làm nũng ôm cổ hắn, áp đôi môi mềm vào tai hắn, lưu luyến và nghẹn ngào nói: “Thẩm Tinh Lan, ta yêu chàng.”

Nàng biết kiếp trước sau khi chết, Thẩm Tinh Lan khẳng định sống không tốt, nhưng không biết hắn sẽ sống như vậy.

Tô Trường Nhạc vốn tưởng rằng sau khi nàng không có con, Thẩm Tinh Lan đã có thể gọi là “cái xác không hồn”.

Cho đến khi nàng vừa mơ thấy mọi chuyện sau khi chết, thì mới phát hiện, khi nàng còn sống, tuy Thẩm Tinh Lan lạnh như băng nhưng vẫn là một con người, ít nhất vẫn ấm áp trước mặt nàng.

Thẩm Tinh Lan sửng sốt, ôm lấy mặt nàng, dịu dàng hôn hôn: “Ta cũng yêu nàng.”

Luôn luôn, yêu nàng.

Khi còn trẻ, bồng bột và thiếu hiểu biết, ta muốn thu hút sự chú ý của nàng, nhưng không biết phải thể hiện như thế nào nên phải giả vờ như không quan tâm, trên thực tế, nỗi chan chứa ấy đã hiện ra trước mắt nàng.

Khi mắc sai lầm lớn mà lấy nàng, không biết làm sao để chữa lành trái tim đầy vết sẹo của nàng, phải sử dụng cách vụng về nhất để đối xử tốt với nàng, lặng lẽ chờ đợi nàng lại nở nụ cười với ta.

Mất đi nàng, đau khổ muốn chết, không muốn khiến nàng ở dưới cửu tuyền thất vọng về ta, đành phải cố gắng sắm vai một đế vương ưu tú mà chính miệng nàng từng miêu tả, nguyện thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.

Bây giờ, cuối cùng ta đã đạt được những gì ta muốn và có tất cả mọi thứ ta mơ ước.

Tô Trường Nhạc hít mũi, bĩu môi hỏi: “Vậy tại sao chàng lại giữ thi thể của ta, thật đáng sợ.”

Thẩm Tinh Lan lạnh nhạt nói: “Không có gì đáng sợ, trong mắt ta, nàng mãi là nữ tử đẹp nhất thế gian.”

Tựa như kiếp trước ở Thừa Thiên Môn, mặc dù nàng đã nhếch nhác tả tơi từ lâu, nhưng trước khi chết còn cười với hắn, nụ cười ấy vẫn ngọt ngào như mật đào, khiến người ta tim đập thình thịch.

Nỗi sợ hãi do cơn ác mộng mang lại dần dần tan biến, Tô Trường Nhạc nghe thấy lời nói thẳng thắn táo bạo của hắn, mặt từ từ đỏ lên, cả người tựa như rơi vào bình mật, ngọt ngào đến sủi bọt.

Thẩm Tinh Lan nhìn mỹ nhân trước mắt cuối cùng cũng ngừng khóc, cọ cọ vào chóp mũi nàng, ý cười dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra.

Tô Trường Nhạc nhịn không được lại tiến lên, hôn hắn vài cái.

Muốn đối xử tốt với hắn và đáp ứng tất cả mọi thứ hắn muốn.

Thẩm Tinh Lan vốn nghĩ rằng nàng đang gặp ác mộng, cố gắng hết sức để kìm chế, nhưng mỹ nhân không hề hay biết ý tốt đầy đau khổ của hắn.

Cuối cùng không chỉ đẩy hắn ngã xuống, ngồi lên trên, thậm chí không ngừng làm nũng trong ngực hắn.

Hết tiếng này đến tiếng khác, vừa yêu kiều vừa ngọt ngào gọi hắn là phu quân.

Đế vương trẻ tuổi không chịu nổi nữa, cuối cùng chuyển từ bị động thành chủ động, dùng ngón tay véo véo cái cằm nhỏ nhắn của nàng, đứng lên, cúi người hôn nàng.

Nghiêm túc làm điều đó với người ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.