Chương trước
Chương sau
Tô Trường Nhạc nghe thấy lời a nương nói, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.

Nếu đây là người khác, nhất định sẽ khuyên nàng phải làm người khoan dung rộng rãi, Hoàng đế có tam cung lục viện là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà a nương chưa từng khuyên nàng như vậy, chỉ bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều.

Tô Trường Nhạc không nhịn được cười nói: “Hoàng Thượng làm như vậy đúng là có dụng ý khác.”

Tô mẫu hơi ngẩn ra.

Tô Trường Nhạc khẽ nhìn Trường An đang cố gắng ăn bàn chân nhỏ bé của con hổ vải, có chút ngượng ngùng cười cười: “Ngày đó, nữ nhi nghe nói Hoàng Thượng đã hạ lệnh, để cho quan viên tứ phẩm dẫn nữ quyến vào cung tham gia tiệc đầy tháng của công chúa, con thật sự quá tức giận, liền muốn hắn giải thích rõ ràng cho con.”

Tô mẫu hơi không thể tin được hỏi: “Hoàng thượng nói cho con biết? Hắn không tức giận à? Không đổ lỗi cho con không hiểu chuyện sao?”

Tô Trường Nhạc đưa tay lấy con hổ vải đi, Tiểu Trường An lập tức suy sụp mặt mày, oa oa khóc vài tiếng.

Nàng ôm Tiểu Trường An lắc lắc, thấp giọng dỗ dành một hồi, Tiểu Trường An dường như chơi khá mệt mỏi, lười biếng dựa vào người mẫu hậu của mình, sau đó tiếp tục ăn bàn tay nhỏ bé của mình.

Tô mẫu thấy thế, không nhịn được cười nói: “Công chúa thật sự là vừa ngoan vừa đáng yêu, thần phụ có thể ôm con bé được không?”

“Tiểu Trường An ngoan, ngoại tổ mẫu ôm con một chút nha.” Tô Trường Nhạc vừa nói với nữ nhi, vừa đặt bé vào lòng Tô mẫu.

Tô mẫu ẵm tiểu công chúa vào lòng, cười tươi rói. 

Tô Trường Nhạc mới nói: “Hoàng Thượng không tức giận, Hoàng Thượng còn nói hắn sợ con không sợ, còn sợ con ép hắn mở đại điển tuyển tú nữa.”

“Nhưng mà, bây giờ sở dĩ hoàng thượng mời nhiều người như vậy, đúng thật là vì đại điển tuyển tú.”

Tô Trường Nhạc vừa dứt lời, thánh chỉ sắc phong công chúa đã tới.

Tiểu công chúa chính thức được ban danh Gia Nhu, sắc phong làm Phúc Khang công chúa.

Nữ nhi của hoàng hậu được sắc phong danh hiệu công chúa là chuyện bình thường, tuy nhiên vừa mới đầy tháng, bình thường cũng chỉ có ban danh, bình thường phải đợi đến khi xuất giá thì mới có thể sắc phong danh hiệu công chúa, tuy nhiên, hiện giờ tiểu công chúa mới vừa đầy tháng, Hoàng Thượng liền lập tức ban phong hào, có thể nói là trong lịch sử của Đại Tề từ trước tới nay, đây là công chúa đầu tiên được vinh dự này.

Tô mẫu quả thực vui mừng khó nói thành lời, nhưng Tô Trường Nhạc cũng không quá bất ngờ, đứng dậy cười tiếp nhận thánh chỉ Tần Thất đưa tới.

Sau khi đọc thánh chỉ xong, còn không quên phân phó Tần Thất: “Đừng để Hoàng Thượng uống quá nhiều rượu.”

Tần Thất cười khanh khách nói: “Đúng vậy, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời với hoàng thượng, nói nương nương rất quan tâm long thể của ngài.”

Nhưng mà Tần Thất không chỉ truyền mỗi thánh chỉ này, mà còn mang đến một thánh chỉ khác để hiểu rõ lục cung.

Thẩm Tinh Lan không có hậu cung, nhưng hậu cung của tiên đế thì có rất nhiều phi tần, còn có rất nhiều thái phi và thái tần.

Đợi sau khi Tần Thất lui ra, Tô mẫu mới khiếp sợ nhìn nữ nhi hiện giờ đã làm hoàng hậu cao quý: “Hoàng thượng, Hoàng Thượng muốn chiêu cáo thiên hạ, nói sau này sẽ không mở đại điển tuyển tú nữa, không tuyển chọn bất kỳ hậu cung nào.”

Cuộc đời này cũng chỉ có một mình hoàng hậu là Tô Trường Nhạc.

Không chỉ triệu cáo văn võ bá quan và chúng nữ quyến trong bữa tiệc đầy tháng của công chúa, ngày mai còn dán hoàng bảng, chiêu cáo thiên hạ.

Chưa từng nghe thấy chuyện này ở Đại Tề.

Mặc dù Tô mẫu biết Hoàng Thượng đối xử với nữ nhi rất tốt, nhưng cho tới bây giờ, bà cũng chưa từng nghĩ tới quân của một nước có thể vì nữ nhi mà làm đến mức này.

Đế vương có được quyền thế tuyệt đối, hắn chí cao vô thượng, thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay hắn, làm sao có thể chỉ chung tình với một người?

Nhưng hết lần này tới lần khác, sau khi tân đế Đại Tề đăng cơ không lâu, ngay tại yến tiệc đầy tháng của trưởng nữ, không chút kiêng dè nói cho mọi người biết, hắn chính là trường hợp đặc biệt này.

Khiến những quý tộc vương công vẫn muốn đưa nữ nhi vào cung, đưa đến bên cạnh hắn đều đã chết.



Thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ vừa ra, các ngôn quan lão thần tất nhiên lại thay phiên nhau quỳ trước đình.

Chỉ có thể nói là Thái thượng hoàng và Hoàng Thượng quả nhiên là cha con cùng dòng dõi, hai người đều nói gió chính là mưa, trước có Tuyên đế cường ép nữ lang chia hương làm phi, nay có tân đế đóng đại điển tuyển tú, từ chối cái gì là hậu cung.

Hai cha con này, sao mà người này còn đau đầu hơn người kia thế.

Các ngôn quan và đại thần khổ không thể tả, ngày ngày thỉnh Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ.

Thẩm Tinh Lan tất nhiên không quan tâm tới bọn họ, kiếp trước đừng nói hậu cung không có người, hắn thậm chí trực tiếp để cho hậu vị trống không, mặc cho đám ngôn quan quỳ gãy chân mà vẫn không để ý tới.

Hoàng Thượng không nạp hậu cung, đây không phải là chuyện nhỏ, đám ngôn quan quỳ tận mấy tháng.

Mãi cho đến ngày giao thừa, Hoàng Thượng đều thờ ơ, thậm chí còn đích thân cùng Hoàng hậu lên Thừa Thiên Môn đốt pháo.

Văn võ bá quan đều biết Tô Trường Nhạc khi còn là Thái tử phi, thiếu chút nữa bị pháo nổ làm bị thương, còn ngã xuống từ trên tường thành Thừa Thiên Môn.

Hoàng Thượng hiển nhiên sợ chuyện cũ lặp lại, còn đặc biệt hạ lệnh, giao chuyện sau này mua pháo nổ hàng năm cho huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương là Tô Thiên Dương lo liệu.

Không chỉ vậy, vào đêm giao thừa, cùng Hoàng hậu leo lên bức tường cao.

Hiện giờ, Tô Trường Nhạc đã ra khỏi cữ, mặc dù Thẩm Tinh Lan vẫn không muốn cho nàng đi ra đổi gió, nhưng quy tắc của tổ tiên xưa cũng không thể phá vỡ.

Lúc trước, Tô Trường Nhạc ngã xuống từ trên Thừa Thiên Môn, bóng ma trong Thẩm Tinh Lan thật sự quá lớn, huống chi, kiếp trước Tô Trường Nhạc cũng xảy ra chuyện ở trước Thừa Thiên môn.

Cho dù thế nào, Thẩm Tinh Lan cũng không chịu đồng ý để nàng một mình lên Thừa Thiên Môn, kiên trì muốn ở bên cạnh nàng.

Ngay từ đầu, các văn võ bá quan còn tưởng rằng là hoàng hậu không rộng lượng, thậm chí trời sinh ghen tị, vì vậy Hoàng Thượng mới tạm thời không mở đại điển tuyển tú để trấn an nàng.

Nhưng bây giờ, manh mối có thể được nhìn thấy từ hành động của hoàng đế, bất kể sự can ngăn của hoàng hậu, cùng nàng đi lên Thừa Thiên Môn đến chỗ đốt pháo.

Đây đâu phải là ghen tị với hoàng hậu! Đây rõ ràng là Hoàng Thượng quá si mê Hoàng hậu, quả thực không thể rời khỏi nàng dù chỉ một khắc!

Sau khi Tô Trường Nhạc sinh tiểu công chúa, có thể nói ngày càng đẹp hơn, không chỉ mặt mày phát triển, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng có một sự quyến rũ không thể tự biết được.

Còn bắt mắt hơn cả khi Thái tử phi còn là thiếu nữ, khiến người ta không thể thấy rằng nàng đã là một bà mẹ một con.

Đúng là quốc sắc thiên tư, khuynh quốc khuynh thành.

Trong yến tiệc cung đêm giao thừa, lập tức có người động tâm tư đến chuyện này, thầm nghĩ, chẳng lẽ là do Hoàng hậu sinh ra quá xinh đẹp, khí chất lại tốt, vì vậy Hoàng Thượng mới có thể chướng mắt dong chi tục phấn[1] bình thường?

[1] Dong chi tục phấn; 庸脂俗粉]: ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

Đế hậu đốt pháo hoa, vừa từ Thừa Thiên Môn trở lại điện Bảo Hòa không lâu, lập tức có đại thần dẫn nữ nhi nhà mình đi lên mời rượu.

Nữ lang dáng người yểu điệu, dung mạo không tầm thường, còn nhỏ hơn Hoàng hậu nương nương một tuổi, tuy rằng so ra thì kém hơn hoàng hậu, nhưng cũng chim sa cá lặn.

Mặc dù nữ nhân này không dám nhìn thẳng vào thánh nhan từ đầu đến cuối, hơn nữa chẳng nói một chữ nào, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể hiểu được tâm tư của vị đại thần này.

Hiện giờ, cung yến giao thừa đã đến nửa cuối, chén liên tục được thay trong điện Bảo Hòa, tiếng người huyên náo, ánh mắt mọi người đều yên lặng rơi vào đế hậu và hai cha con này.

Hoàng Thượng cười nhận kính rượu của đại thần, ngay khi mọi người cảm thấy có kịch để xem thì Hoàng Thượng lại tươi cười xán lạn chỉ hôn cho nữ nhi của vị đại thần này trước mặt mọi người.

Trực tiếp chỉ nàng cho Lục đại tướng quân, người mà tuổi còn trẻ đã được phong làm Trấn quốc đại tướng quân, Lục Hành.

Năm đó, Lục Hành và Thẩm Tinh Lan khi vẫn còn là Thái tử đã cùng bị vây ở Nhạn Môn Quan, vì để bảo vệ Thái tử, mà hắn đã bị thương cả hai chân.

Tuy rằng là đại tướng quân có chiến tích hiển hách, dung mạo cũng cực kỳ tuấn tú, nhưng bởi vì có hai chân tàn tật, tính tình cực kỳ lên xuống thất thường.

Hầu như không ai trong kinh thành muốn gả nữ nhi cho hắn.

Vị đại thần này đương nhiên không muốn gả nữ nhi cho Lục Hành, nhưng đây là ý chỉ do Hoàng thượng đích thân hạ, ông cũng chỉ có thể cười đáp ứng mối hôn sự này.

Chỉ là, nụ cười kia còn khó coi hơn so với khóc.

Từ đó, mọi người có thể nói hoàn toàn hiểu được tâm tư của Hoàng Thượng, tạm thời không dám động tâm tư lệch lạc với Hoàng Thượng nữa.

Hoàng Thượng trước mắt thật sự một lòng một dạ chỉ có Hoàng hậu nương nương, nếu ai mà dám không biết sống chết, lại thăm dò Hoàng Thượng giống như hôm nay thì nữ nhi của bọn họ cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự.



Sau khi cung yến kết thúc, hai người đế hậu cùng nhau trở lại Ngự Can cung.

Bởi vì không chịu nổi cơn mệt mỏi, mà Tiểu Trường An đã được vú nuôi ôm về dỗ ngủ từ lâu, hiện giờ đang ngủ ngon lành.

Bên trong Ngự Can cung, chỉ có mình Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan.

Hôm nay là đêm giao thừa, thật ra Tô Trường Nhạc đã âm thầm chuẩn bị lễ vật muốn tặng cho Thẩm Tinh Lan.

Tứ Hỉ đang cởi trang sức rườm rà cho nàng, vừa rồi thừa dịp Tần Thất thay y phục cho Thẩm Tinh Lan, nàng đã thoáng lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn.

Món quà này thực sự quá xấu hổ, gương mặt Tô Trường Nhạc hơi nóng lên, trái tim cũng nhảy lên như sắp nổ tung.

Tần Thất và Tứ Hỉ hầu hạ hai người thay thường phục, sau đó song song rời khỏi phòng ngủ, nước nóng để các đế hậu tắm cũng đã chuẩn bị xong.

Thẩm Tinh Lan thấy mặt Tô Trường Nhạc đỏ bừng, lo lắng giơ tay chạm vào trán nàng.

“Vừa rồi lên Thừa Thiên Môn đốt pháo nổ thì bị cảm lạnh à?”

Tô Trường Nhạc tâm như trống rỗng, đỏ mặt đem lễ vật đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt hắn.

“Trước đây chàng nói chàng muốn nhìn ta mặc ──”

Nàng xấu hổ nói được một nửa, không thể nói gì thêm được nữa.

Thẩm Tinh Lan khó hiểu nhìn nàng, cười nhận lấy, mở ra túi màu vàng sáng buộc nơ xinh đẹp ra.

Sau khi nhìn rõ bên trong là cái gì thì sững sờ hồi lâu.

“Đây là tự tay nàng thêu à?”

Thẩm Tinh Lan nhìn nàng, giọng nói khàn khàn, con ngươi trong veo tràn ngập sự vui mừng, trong lòng dâng lên một sự ngọt ngào và hạnh phúc khó diễn tả thành lời.

Bên trong là những chiếc yếm được thêu một cách tinh xảo, nhìn kỹ, mỗi một góc đều thêu tên hắn.

Tinh Lan.

Hắn đã nói với nàng rằng hắn muốn thấy nàng mặc yếm có thêu tên của mình, còn nói, tốt nhất mỗi một bộ đều thêu tên hắn.

Lúc đó, tiểu cô nương xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, còn nổi giận một trận, hắn dỗ dành một hồi lâu mới dỗ được người ta.

Thẩm Tinh Lan cho rằng Tô Trường Nhạc đã quên chuyện này từ lâu, không nghĩ rằng nàng vẫn luôn nhớ rõ, còn lén chuẩn bị cho hắn.

Hắn cẩn thận đem tay nải đặt lên bàn gỗ chạm trổ hoa, nhếch môi: “Đợi lát nữa tắm xong, để cô tự tay mặc vào cho nàng là được rồi.”

Tô Trường Nhạc vừa nghe thấy lời của hắn, cảm giác hai má đang nóng lên, lập tức trừng mắt, không được tự nhiên chuyển đề tài: “Cho dù có Hoàng Thượng tức giận đến mấy, vừa rồi ở trong cung yến, cũng không thể tùy tiện chỉ hôn, ngài đuổi người đi không phải là chuyện tốt đâu.”

“Niếp niếp cũng biết chuyện trẫm tùy tiện chỉ hôn sao?” Thẩm Tinh Lan cúi đầu cười, biết nàng đang thẹn thùng, cũng không nói ra.

Trực tiếp ngăn eo nhỏ của nàng, vừa nói vừa mang người đến phòng tắm.

Tô Trường Nhạc trong lòng còn đang xấu hổ vì mình đã lớn mật như vậy, thực sự đã thêu tên của mình trên áo trong của hắn, còn lấy ra đưa cho hắn.

Hoàn toàn không phát hiện con ngươi đen của nam nhân còn sâu hơn bình thường, còn bị nhuộm bởi những suy nghĩ gần như điên rồ, màu đen đến đáng sợ.

Mãi cho đến khi hai người vào phòng tắm nóng hổi, lộ ra bờ vai trắng nõn trong không khí, bọn họ mới chợt tỉnh táo lại. 

Đôi má tuyết của Tô Trường Nhạc bay lên hai tầng mây đỏ, cô chưa kịp nói thì đôi môi mỏng của Thẩm Tinh Lan đã rơi xuống.

Ngậm đôi môi của nàng, giữ sau đầu nàng, và hôn nàng một lúc.

“Ngoan, há miệng.”

Hắn luôn dịu dàng, luôn có thể mang đến sự yêu thương và niềm vui sướng trong gió và mưa phùn, cũng không loại trừ cơn bão dữ dội khi mất tiết tấu.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân, mắt phượng của Tô Trường Nhạc mê ly, đuôi mắt hiện lên ý đào hoa ngây ngô, đôi mắt thu thủy trong suốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ càng lúc càng nóng và đỏ hơn, nàng khẽ ngâm nga như một con thú nhỏ, thì thầm phàn nàn: “Còn chưa nói xong chính sự.”

Cái miệng nhỏ xinh ngọt ngào đúng như hắn hằng mong ước..

Thẩm Tinh Lan chịu đựng sự ấm áp mà nàng không còn chỗ để giấu, như muốn nuốt chửng nàng, hắn hung hăng công thành lược địa.

Tô Trường Nhạc rất nhanh không thở nổi, khó chịu đẩy đẩy hắn, một tầng sương nước mỏng đọng lại trong đôi mắt phượng xinh đẹp, ánh nước lưu chuyển, quyến rũ mê người.

Thẩm Tinh Lan buông miệng nàng ra, hô hấp hơi trầm xuống, ôm người đến giường mỹ nhân bên cạnh.

Những vết mổ tinh xảo và nụ hôn rơi từ v4nh tai xuống cổ như ngọc mềm, nổi lên màu hồng nhạt xinh đẹp, tiếp theo là đóa phù tang nở rộ.

Màu đỏ thẫm và làn da tuyết vào nhau, quyến rũ đến khó tả.

Tay Thẩm Tinh Lan vốn đã lớn, không chỉ lớn, còn xương khớp rõ ràng, thon dài xinh đẹp, lúc này ngón tay có hơi nóng ấm áp của con người.

Chỗ nào đi tới hoàn toàn trái ngược với vòng eo nhỏ nhắn, không thể dùng thứ gì để che được.

Từ sau khi có Trường An, Tô Trường Nhạc ở cữ không chỉ điều dưỡng thân thể, mà còn tốn sức để giữ gìn vóc dáng và làn da của mình.

Làn da của nàng vốn dĩ đã tốt như ngọc bích không tì vết, nhưng bây giờ lại càng trở nên tinh tế và trắng trẻo, mềm mại và mịn màng.

Từ vai đến chân ngọc có một màu hồng rất đẹp.

Chiếc áo khoác màu đỏ thon bị xé thành một mảnh vải lộng lẫy.

Hô hấp của Tô Trường Nhạc hơi loạn, đầu ngón tay túm lấy mấy sợi tóc mực đang rơi xuống của hắn, dùng sức khiến nó trở nên trắng bệch, ngón chân cũng cuộn chặt lại.

Vẻ đẹp đầy đa tình, trong sáng nhưng lại có sức quyến rũ vô hạn.

Đế vương trẻ tuổi tuấn tú mắt đen nặng nề, đầy vẻ xâm lược đáng sợ. 



Năm nay Đại Tề cũng giống như năm ngoái, đều bắt đầu từ ngày Tết, tuyết rơi liền rơi.

Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, bông tuyết tung bay phất phới, ùn ùn rơi xuống, toàn bộ nơi để bạc ở kinh thành bị bao bọc, khắp nơi tích tụ đầy tuyết thật dày.

Không chỉ kinh thành đầy tuyết trắng, mà ngay cả hai đỉnh núi Hoa Phong nằm cách kinh thành không xa cũng phủ đầy tuyết trắng.

Trong màn tuyết trắng xóa, chỉ có hai cây mai đứng e ấp, e thẹn, đứng sừng sững, những bông mai trên cành hoa nở rộ trong cuồng phong bão tuyết, không chỉ đẹp đến khác biệt, mà còn kỳ diệu mang hương sữa ngọt ngào.

Mùi hương thơm đến nỗi không thể nào quên được.

Những bông tuyết mãnh liệt đánh nát hoa mai trên cành cây đơn độc, nhưng hoa mai lại càng nở rộ, hết đám này đến cái khác, nhưng chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Những bông hồng mai nở rộ trong băng tuyết, kiều diễm và ướt át.

Đẹp điên cuồng, mất hút hoàn toàn.

Niềm vui tràn trề.



Hoàng thành, Ngự Can cung

Đế hậu hai người không biết đã ngâm vào thùng tắm từ khi nào, nước bắn tung tóe khắp nơi, nổi lên từng gợn sóng nước liên tục, tiếng nước lượn lờ không dứt.

Khuôn mặt phù dung của cô bé nhỏ bị hun đến trắng hồng, trên mặt lấm tấm những giọt nước, không thể phân biệt được đó là nước mắt hay mồ hôi.

Thẩm Tinh Lan nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, cúi đầu khàn khàn cười: “Quả nhiên niếp niếp cũng nhớ trẫm.”

Giọng nói vốn trầm thấp của đế vương, lúc này đã rất khàn.

Tô Trường Nhạc mặt bỗng nhiên đỏ lên, hờn dỗi một tiếng: “Thẩm Tinh Lan!”

Giọng nói từ trước đến nay như mèo con, hiện giờ cũng khàn khàn.

Trên lưng đế vương bỗng nhiên xuất hiện vài vết xước.

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, yết hầu khẽ động, chỉ thấy mỹ nhân hai má ửng đỏ, đôi mắt của nàng nhuộm một sự xấu hổ đào hoa nhưng động lòng người.

Hắn vui vẻ nở nụ cười, lại cúi đầu xuống, vu0t ve đôi môi đỏ mọng ướt ấm của nàng, cắn v4nh tai nàng khàn khàn cười khẽ: “Ngoan, gọi phu quân.”

Nguy hiểm đang đến.

Gót chân mềm mại nhẹ nhàng đạp lên, Tô Trường Nhạc nắm lấy cánh tay mạnh mẽ cường tráng của Thẩm Tinh Lan, đôi mắt ướt hé mở khẩn cầu, mềm mại như nước.

Nàng lắc đầu đáng thương, giọng nói nũng nịu, nhẹ nhàng: “Ngày mai chàng còn phải dậy sớm.”

Thẩm Tinh Lan bây giờ đã là đế vương của Đại Tề, ngày đầu tiên của năm mới, hắn phải rất bận rộn, hắn phải dậy từ sáng sớm, không chỉ phải cúng bái tổ tiên và các nghi lễ của triều đình, mà còn để gặp gỡ văn võ bá quan, phát biểu năm mới, sau khi thực hiện hết nghi thức, còn phải bị giày vò vài canh giờ.

Cho dù thể lực của Thẩm Tinh Lan có tốt đến đâu, hắn vẫn kiệt sức, Tô Trường Nhạc đương nhiên không muốn hắn thức trắng đêm.

“Trẫm không mệt.” Đôi môi của hắn rơi xuống một lần nữa.

Tô Trường Nhạc đột nhiên hối hận vì đã chọn tặng Thẩm Tinh Lan một món quà vào đêm giao thừa.

Nếu Thẩm Tinh Lan phát hiện, thật ra nàng đã thêu tên mình lên chiếc áo hoàng tẩm mà hắn thường mặc từ lâu, vậy chẳng phải hắn sẽ cao hứng đến phát điên thì sao!

Tô Trường Nhạc quyết định trước khi kết thúc năm mới, tạm thời muốn giấu bí mật này ở đáy lòng.

Nếu không, nàng sợ là cả Tết cũng không thể rời khỏi Ngự Can cung này.

Nàng còn muốn trở về Tô phủ thăm cha mẹ và huynh trưởng!

Đêm dài đầy đêm, gió tuyết bên ngoài Ngự Can cung giống như cầu vồng, hoa mai bị bông tuyết rửa sạch liên tục rơi xuống, cành lá bị thổi đến xào xạc rung động.

Trong tẩm điện, tiếng nũng nịu nức nở đã vang lên thật lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.