Chương trước
Chương sau
Nguyên Khánh năm thứ mười ba, giữa hè

Thấy Tô Ngọc xong, hai người trở lại Đông cung, vừa mới vào phòng ngủ không lâu, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên kêu lên một tiếng, cả người ngã về phía trước.

Sắc mặt Thẩm Tinh Lan rùng mình, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng.

“Làm sao vậy?”

Tô Trường Nhạc không nói lời nào, gắt gao cắn môi, khuôn mặt vốn hồng nhuận dịu dàng như hoa mai giờ đã tái nhợt đến đáng sợ, đau đớn làm cho khuôn mặt của nàng trở nên có chút vặn vẹo, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Đau.”

Trên mặt Thẩm Tinh Lan đầy vẻ bối rối, vừa ôm người lên giường, vừa hét lớn: “Tần Thất, mau tuyên Sầm thái y tới đây!”

Tần Thất chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu khẩn trương như vậy của Thái tử, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức chạy về phía Thái viện.

Thẩm Tinh Lan cẩn thận đặt người lên giường, muốn nàng nằm xuống, rồi mới đưa tay cầm bắp chân mảnh khảnh của nàng, Tô Trường Nhạc lại cúi xuống xuýt xao một cái.

Đau quá, sao lại đau đến vậy.

Nàng cắn môi và chịu đựng trong một thời gian dài trước khi nàng kẽ răng bật ra vài từ: “Đừng chạm vào chân ta.” 

Giọng của Tô Trường Nhạc mang theo tiếng khóc khó chịu, Thẩm Tinh Lan cứng đờ, không dám làm loạn với nàng nữa.

“Chân đau sao?”

Thẩm Tinh Lan ngồi trên giường, Tô Trường Nhạc nửa nằm trên giường, đầu nằm trên ngực hắn, hai má mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra cách xiêm y mỏng manh, dán vào cơ bụng săn chắc của hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to của hắn.

Lực mạnh lớn đến nỗi Thẩm Tinh Lan có thể cảm nhận được sự đau đớn, có thể thấy được nàng đau đớn đến mức nào.

“Niếp niếp, thật sự đau đến mức không chịu nổi thì nàng cứ cắn cô, đừng cắn rách miệng mình.” Thẩm Tinh Lan vừa sờ mặt nàng, vừa thay nàng gỡ hạt châu và bộ diêu trên đầu xuống.

Tô Trường Nhạc vốn muốn tự chịu đựng, nhưng Thẩm Tinh Lan tháo mũ cho nàng, thấy môi nàng đã cắn chảy máu, không nhịn được mà kéo đầu nàng, mở miệng nàng ra, nhét tay mình vào miệng nàng, để nàng tùy ý cắn.

Động tác của hắn quá nhanh, Tô Trường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, liền theo bản năng cắn hắn.

Cắn vừa chặt vừa tàn nhẫn.

Răng được khảm vào trong thịt của hắn, một mùi máu tươi lan rộng ra khỏi miệng.

Lúc nãy, bắp chân của Tô Trường Nhạc bị chuột rút, đau đến mức ngất đi không còn nước mắt, phát hiện mình đã cắn Thẩm Tinh Lan, nhưng trong mắt không tự chủ nổi lên một tia nước, nước mắt lặng lẽ rơi.

Vì sao mỗi lần như vậy, Thẩm Tinh Lan đều phải làm tổn thương bản thân mình như vậy!

Tệ quá!



Sầm thái y bị Tần Thất kéo chạy tới.

Lúc đến phòng ngủ, nhìn thấy Thái tử phi nức nở rơi nước mắt, Thái tử ôm nàng thấp giọng dỗ dành, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, lập tức ôm hòm thuốc tiến lên.

“Trước tiên xem cho Thái tử/Thái tử phi.”

Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc đồng thời cùng mở miệng.

Sầm Cảnh Huyên sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nghe ai cho phải.

Tần Thất và Tứ Hỉ hai mặt nhìn nhau.

Sầm Cảnh Huyên nhìn Thái tử, sau đó nhìn Thái tử phi.

Sắc mặt Thái tử vẫn bình thường, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc mài của Thái tử phi lại trắng bệch cực kỳ, trên mặt vừa có mồ hôi lạnh vừa có nước mắt, tóc tai bù xù, thoạt nhìn có chút chật vật.

Sầm Cảnh Huyên quyết định bắt mạch cho Thái tử phi.

Ngay khi Thẩm Tinh Lan muốn tránh khai vị trí ra, Tô Trường Nhạc tức giận bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu cứng rắn ra lệnh cho Sầm Cảnh Huyên: “Bổn cung tạm thời không có gì đáng ngại, tay Thái tử bị thương, trước tiên hãy nhìn Thái tử đi!”

Sầm Cảnh Huyên nhìn Thái tử một cái.

Thẩm Tinh Lan thấy dáng vẻ thở phì phì của Tô Trường Nhạc, biết nếu mình không nghe lời nàng, lát nữa nàng sẽ nổi nóng.

“Nghe theo Thái tử phi.”

Thẩm Tinh Lan đưa tay che trong tay áo rộng ra.

Tần Thất và Tứ Hỉ đồng thời hít một hơi thật sâu, ngay cả Sầm Cảnh Huyên cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

Khó trách Thái tử phi kiên trì như vậy, tay Thái tử đã bị cắn ra từng vết răng, tuy trên vết răng bị rỉ ra máu, nhưng thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng, nhưng đặt ở trên người Thái tử được sủng ái nhất Đại Tề, đây chính là một chuyện lớn.

Sầm Cảnh Huyên không dám chậm trễ, cẩn thận thay Thái tử xử lý vết thương, cũng không quên hỏi thăm tình hình của Thái tử phi.

Sau khi nghe Tô Trường Nhạc miêu tả xong, Sầm Cảnh Huyên gật đầu nói: “Thái tử phi đã mang thai gần sáu tháng, thai nhi trong bụng đã lớn rồi, gánh nặng cho chân cũng tăng lên, dẫn đến cơ bắp chân thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi, vì vậy mới xuất hiện hiện tượng “chuột rút chân” này.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Tinh Lan khẽ mở ra, nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc: “Làm gì mới có thể cải thiện được?”

Hắn nhớ rõ kiếp trước Tô Trường Nhạc chưa từng có tình cảnh này, chẳng lẽ là kiếp trước sau khi nàng có thai, bình thường chỉ ở Đông Cung chứ không đi chỗ nào, mà kiếp này lại thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, vì vậy mới bị như vậy?

Thẩm Tinh Lan nhớ tới tình cảnh Tô Trường Nhạc đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mà bản thân không làm được gì, trong lòng cảm thấy tức giận.

Cũng có thể là kiếp trước khi Tô Trường Nhạc mang thai đứa con thì đã hai mươi tuổi, tuổi không nhỏ như bây giờ, mà lại bị thai nghén vì con nối dõi, điều chỉnh thân thể trong hai năm, cho nên mới không có tình cảnh này.

Nói đi cũng nói lại, đây là lỗi của hắn.

Thẩm Tinh Lan lại hối hận vì đã không tìm Sầm Cảnh Huyên xin thuốc tránh thai trước đại hôn.

“Có thể ăn thêm da tôm, canh sườn heo cá, thịt bò xé sợi cần tây, canh thịt heo cắt khúc bạch đậu khấu.” Sầm Cảnh Huyên dừng một chút, nhưng động tác băng bó trên tay vẫn không ngừng, “Đợi lát nữa trước khi rời đi, thần sẽ viết hết những thứ này xuống, đến lúc đó điện hạ bảo phòng ăn chuẩn bị theo những gì thần viết là được.”

“Ngoại trừ những thứ này ra, bình thường cố gắng không nên đi quá nhiều đường, Thái tử phi vừa mới bị chuột rút xong, chân chắc là vẫn còn khá đau, chỉ cần ngâm nước nóng là được, sau đó xoa bóp ở nơi bị chuột rút bắp chân tầm một khắc là có thể giảm bớt rồi.”

Thẩm Tinh Lan lập tức bảo Tứ Hỉ đi chuẩn bị một chậu nước nóng, tiếp theo lại gọi Tần Thất tới.

“Ngươi đi ngồi trên giường La Hán, Sầm thái y sẽ ấn chân ngươi, rồi dạy cô phải xoa bóp như thế nào.”

Sầm Cảnh Huyên và Tần Thất: “…”

Khóe miệng Sầm Cảnh Huyên khẽ giật giật, biểu tình khó nói hết.

Tần Thất đau khổ trong lòng, nhưng Tần Thất không dám nói.

Không phải Thái tử điện hạ quá sủng ái Thái tử phi sao, chuyện này để Tứ Hỉ đi làm là được rồi, hắn phải đích thân đi học cách xoa bóp làm chi vậy?

Tần Thất nhìn Thái tử một cái, bất đắc dĩ đi tới trên giường La Hán ngồi xuống, hết sức nhận mệnh vén y bào lên, đem chân đặt lên giường.

Sầm Cảnh Huyên thấy vẻ mặt Thái tử nghiêm túc, sắc mặt ngưng trọng, cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên, nắm lấy chân Tần Thất, làm mẫu dạy Thái tử điện hạ.

May mắn thay, Thẩm Tinh Lan trời sinh thông minh, học cái gì cũng nhanh, Sầm Cảnh Huyên chưa lặp lại mấy lần, mà hắn đã nhớ kỹ.

Tô Trường Nhạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Tinh Lan, trong lòng cảm thấy ấm áp, đôi mắt phượng cong cong sáng lấp lánh, khóe môi màu hồng nhạt vểnh lên.

Trông Thái tử còn nghiêm túc hơn lúc bọn họ ở thái học.

Tứ Hỉ rất nhanh bưng nước ấm tiến vào.

Sầm Cảnh Huyên thấy Thái tử phi muốn ngâm chân, lập tức cùng Tần Thất rời khỏi cửa.

Ngay khi Tô Trường Nhạc cởi vớ gấm xuống, ngâm chân ngọc nhỏ nhắn trắng nõn vào nước nóng, Thẩm Tinh Lan cho Tứ Hỉ lui.

Thẩm Tinh Lan đầu buộc ngọc quan, dáng người cao ngất, vai rộng eo hẹp, một bộ y bào màu vàng huyền sắc làm tôn lên dáng người xuất sắc của hắn, phong độ nhẹ nhàng.

Phong độ nhẹ nhàng như thế, một Thái tử điện hạ kiêu ngạo cao quý như vậy, thế mà lại không nói một lời nào vén trường bào lên, cầm lấy khăn mặt sạch sẽ, quỳ một gối trước mặt nàng, cúi đầu, đích thân thay nàng rửa chân xoa bóp.

Tô Trường Nhạc hoảng sợ, theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng bị Thẩm Tinh Lan cau mày, giữ lại.

“Đừng lộn xộn, đợi lát nữa chân lại đau thì làm sao đây.”

Khuôn mặt trong trẻo của Thẩm Tinh Lan rủ xuống, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói hơi trầm có chút nghiêm nghị.

Mặc dù vừa rồi hắn nhớ toàn bộ bấm huyệt của Sầm thái y, nhưng trên thực tế, tay anh vẫn vô cùng ngây ngô và vụng về.

Thẩm Tinh Lan cao quý làm Thái tử Đại Tề, từ khi sinh ra vô cùng cao quý, đừng nói thay người rửa chân, ngay cả giúp người thay y phục cũng chưa từng có.

Nhưng khi hắn làm những động tác này với nàng, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của hắn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vĩnh viễn nở nụ mỉm cười thỏa mãn.

Tô Trường Nhạc cảm thấy tràn đầy tình yêu, tình cảm và sự dịu dàng của hắn, nhưng chỉ cảm thấy trái tim mình dường như cũng ngâm mình trong nước nóng, ấm áp.

Ngón chân thon dài mềm mại trắng nõn như củ hành, theo ngón tay có vết chai mỏng của nam nhân, ấn nhẹ ấn vào, hơi cong lại. 

Thẩm Tinh Lan ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, tập trung cụp mắt, xoa bóp cho nàng, nhẹ nhàng véo và ấn vào bàn chân nhỏ vừa bị đau nặng của nàng.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, khuôn mặt của Tô Trường Nhạc đỏ bừng không thể giải thích được.

“Thẩm Tinh Lan.”

“Hử?”

Thẩm Tinh Lan ngước mắt lên, nhìn nàng một cái.

Bàn chân ngọc tinh xảo xinh đẹp, độ cong duyên dáng của lòng bàn chân đang bị hắn ôm trong lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, ngón cái hơi thô ráp nhéo nhéo cổ chân hơi trũng sâu của nàng mà xoa nhẹ. 

Hai gò má của Tô Trường Nhạc hơi nóng, xấu hổ, sợ hãi cắn môi, cuộn mình lại.

Những ngón chân tròn như ngọc trượt trên lòng bàn tay hắn, gây cảm giác tê dại và ngứa ngáy.

Yết hầu Thẩm Tinh Lan hơi lăn qua, cười khẽ, tiếp tục động tác trên tay: “Nha đầu xấu xa, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý nàng.”

Tô Trường Nhạc bĩu môi nói: “Tay chàng bị thương mà còn đụng nước.”

“Vết thương gì vậy.”

Nếu không phải Tô Trường Nhạc kiên trì muốn Sầm Cảnh Huyên băng bó cho hắn, Thẩm Tinh Lan thậm chí cảm thấy cho dù chỉ để yên, qua vài ngày nữa sẽ tự động hồi phục.

Tuy rằng Thẩm Tinh Lan nói vậy, nhưng sau khi rửa chân xong, vì để Tô Trường Nhạc yên lòng, vẫn để cho Sầm Cảnh Huyên đang chờ bên ngoài, lại băng bó cho hắn một lần nữa.

Sầm Cảnh Huyên không nói nên lời khi nhìn thấy đôi tay rõ ràng đã bị ngâm trong nước của Thái tử.

Trước khi rời đi, Tần Thất an ủi hắn: “Sầm thái y, sau này mấy chuyện này chỉ biết nhiều chứ không có ít, ngài phải mau chóng làm quen mới được.”

Sầm Cảnh Huyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh vạn dặm không mây, lau mồ hôi trên trán, khẽ thở dài.

Từ khi Thái tử điện hạ đích thân chạy đến Thái y viện chỉ đích danh hắn, tiếp theo uy hiếp dụ dỗ hắn giao ra đan dược tổ truyền tránh thai, hắn liền biết kiếp này mình đã gắn liền với thái y, nhất định còn lên bờ xuống ruộng hơn so với thái y khác.



Tô Trường Nhạc đúng thật bị chuyện mang thai giày vò, ngoài việc khó thở giữa đêm và tỉnh giấc liên tục, nàng còn ngủ nửa chừng, vô tình cử động chân khiến nàng bị chuột rút, đau đến mức kêu lên.

Nàng ngủ chung với Thẩm Tinh Lan, mà Thẩm Tinh Lan lại ngủ rất nông, không tránh khỏi bị nàng đánh thức.

Nhiều lần, hắn rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vẫn đứng lên xoa chân cho nàng, xoa xoa cho nàng ngủ, mà hắn cũng ngủ theo.

Lúc tỉnh lại, Tô Trường Nhạc phát hiện hắn ôm chân mình, ngả nghiêng ngả ngửa nửa dựa vào tường, cúi đầu, ngủ một cách lảo đảo.

Tô Trường Nhạc quả thực đau lòng, cảm thấy nếu đi lâu dài thì đây không phải là cách.

Đêm đó, nàng và Thẩm Tinh Lan dùng bữa tối xong, hai người trở lại phòng ngủ, do dự một hồi, rốt cục mở miệng: “Chi bằng chúng ta vẫn tạm thời tách ra ngủ, ta bảo Tứ Hỉ đi dọn dẹp thiên điện ──”

Tô Trường Nhạc còn chưa dứt lời, Thẩm Tinh Lan đã siết chặt eo nàng và hôn nàng một cách vô thức.

Sắc mặt của nam nhân không đẹp lắm.

Hiển nhiên nghe thấy lời nói của nàng, tâm tình có chút hoản loạn.

Tô Trường Nhạc có chút bất đắc dĩ, để mặc hắn mím môi dưới của mình, mở cái miệng nhỏ nhắn dưới ánh mắt hơi âm trầm của hắn, để cho hơi ấm của hắn nhảy múa cùng nó, ngang ngược tìm kiếm cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.

Đôi môi của nàng rất mềm, ngọt ngào khi hôn, có vị ngọt tương tự như vị đào.

Từ khi Tô Trường Nhạc có thai, số lần hai người thân mật giảm đi rất nhiều, có khi sợ mất khống chế, Thẩm Tinh Lan không dám làm càn hôn nàng.

Tô Trường Nhạc hiếm khi phối hợp há miệng, làm hắn không khỏi có chút mê muội, càng tham lam cướp đoạt hơn.

Như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, như một con dã thú vô độ, nàng chỉ có thể bất lực ngẩng đầu lên, chấp nhận hành động cướp đoạt mạnh mẽ hiếm có của hắn.

Lâu lắm rồi hai người mới có một nụ hôn mất kiểm soát như vậy.

Gương mặt trắng nõn như tuyết của Tô Trường Nhạc nổi lên hai đám mây đỏ, đáy mắt mang theo hoa đào quyến rũ, trong mắt còn đọng nước mùa thu, đáng yêu đến mức muốn ăn tươi nuốt sống nàng, để nàng hoàn toàn là của riêng mình.

Khi môi răng tách ra, hơi thở của họ có chút hỗn loạn.

Nguy hiểm ập đến, ánh mắt Tô Trường Nhạc khẽ loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ càng đỏ.

Hai người không biết đã đi tới giường từ khi nào, hiện giờ đang là mùa hè oi bức, y phục vốn đã mỏng manh.

Vạt áo Tô Trường Nhạc nửa rơi xuống, cổ áo hơi mở, làn da tuyết trắng sứ màu hồng nhạt xinh đẹp, như ẩn như hiện.

Trên cổ trắng như ngọc, là một dải ruy băng lớn màu đỏ, làm cho làn da của nàng trở nên trắng nõn khác thường, xương quai xanh thanh tú nhuốm một vài bông hoa đỏ vừa mới nở.

“Cô không cảm thấy mệt, cũng không cảm thấy vất vả, sau này không được nhắc lại chuyện chia phòng.”

Thẩm Tinh Lan kề lên trán nàng, hơi thở hỗn loạn, giọng nói khàn khàn cực kỳ quyến rũ màng nhĩ.

“Ta thương nàng ngày ngày không ngủ ngon nên mới nhắc tới, không phải chán nàng.”

Ngực tuyết nửa lộ ra theo hơi thở phập phồng lên xuống, đôi môi Tô Trường Nhạc bị nhuộm nước đầy bóng bẩy, đỏ tươi cực kỳ xinh đẹp.

Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Lan cũng nhuộm vài phần ý hoa đào, nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt nặng nề cúi đầu, giúp lau đi giọt nước tràn ra khóe môi.

Tô Trường Nhạc đỏ mặt, tức giận hờn dỗi: “Chàng làm gì vậy!”

“Niếp niếp có thể dùng cách khác để làm đau lòng cô đấy.”

“Hử?”

Thẩm Tinh Lan khẽ cắn lỗ tai nàng, thấp giọng nói gì đó.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài, sâu thẳm như mực, giống như có hai đóm lửa mơ hồ nhảy lên.

Tai Tô Trường Nhạc càng ngày càng đỏ, nghe đến cuối cùng không nhịn được giơ tay đánh hắn vài cái, đôi chân mảnh khảnh trắng nõn bất giác khép lại.

Nhưng bàn tay của nàng mềm mại, không giống như tức giận, giống đang làm nũng.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi quấn lấy. 



Năm Nguyên Khánh thứ mười ba, giữa mùa hè

Khi Thẩm Tinh Lan lên ngôi, Tô Trường Nhạc đã mang thai gần bảy tháng, các ngự y đều nói, không lâu nữa nàng sẽ lâm bồn, rất có khả năng qua một, hai tháng nữa sẽ vỡ nước ối.

Lễ đăng cơ vì thế mà được giản lược, không những lễ đăng cơ được giản lược, mà ngay cả lễ phong hậu, Thẩm Tinh Lan cũng ra lệnh Lễ bộ giản lược hết.

Tô Trường Nhạc hoàn toàn không ngờ Thẩm Tinh Lan sẽ lên ngôi nhanh như vậy.

Thật ra nàng không muốn hắn trở thành hoàng đế một cách nhanh như vậy.

Sau khi lên ngôi hoàng đế, tuy rằng không cần phiền não chuyện đoạt quyền nữa, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy phiền não.

Ví dụ, các đại thần sẽ bắt đầu khuyên Thẩm Tinh Lan lấp đầy hậu cung.

Tô Trường Nhạc nghĩ rằng sau này sẽ có đủ loại nữ nhân, tìm cách tiến vào tam cung lục viện, thì liền cảm thấy đầu đau từng đợt.

Ngay cả áo khoác của đứa con mình mà cũng không muốn thêu.

Thẩm Tinh Lan vừa đăng cơ, chỉ sợ Tô Trường Nhạc cảm thấy bị lạnh nhạt, một mình ở Ngự Can cung sẽ không vui, liền hạ khẩu dụ đưa Tô mẫu vào trong cung làm bạn với nàng.

Ban đêm, Tô mẫu đương nhiên không phải ngủ ở Ngự Can cung, mà là được xếp ở Dục Tú cung cách đó không xa.

Ngự Can cung là phòng ngủ của Hoàng đế, tuy Lễ bộ đã chuẩn bị cung điện cho Tô Trường Nhạc, nhưng Thẩm Tinh Lan lại không muốn phân phòng với nàng, cho nên, sau khi đăng cơ, giữa hai người cũng không có thay đổi quá lớn, vẫn ở Đông Cung giống như trước đây, ngày ngày ngủ cùng nhau.

Ngày hôm đó, Tô mẫu nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của nữ nhi, không khỏi lo lắng nói: “Hoàng hậu nương nương có chuyện gì phiền lòng sao?”

Tô Trường Nhạc nói ra nỗi lo trong lòng.

Tô mẫu cười nói: “Nương nương lo lắng nhiều rồi, Hoàng Thượng lập tức từng chính miệng hứa, thì sẽ không nuốt lời”

Tô Trường Nhạc thật ra cũng biết Thẩm Tinh Lan từ trước đến nay nói là sẽ làm được, nhưng không biết có phải là vì gần đến ngày sinh con hay không, mà nàng càng không có tự tin.

Thẩm Tinh Lan vừa mới lên ngôi, bận rộn rất nhiều, mấy ngày trước khi quay lại tẩm điện, Tô Trường Nhạc đã ngủ từ sớm, hôm nay, lúc hắn hồi cung cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi tắm, rồi mới trở lại tẩm điện, sau đó lên giường ôm người vào lòng.

Không nghĩ rằng vừa lên giường, tay còn chưa kịp vươn ra, mỹ nhân vốn đang nhắm mắt lại, liền “soạt” một tiếng bò dậy.

Thẩm Tinh Lan khẩn trương đỡ người: “Cẩn thận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.