Chương trước
Chương sau
Lần này nội dung viết ngắn gọn, viết Tô Ngọc đã bị giam trong trại Đại Lý tự vì đã tham gia vào vụ án gian lận thi cử và nhận hối lộ, lần trước chứng cứ phạm tội cũng không phải là giả.

Dòng cuối cùng là: bảy ngày sau, giờ Thân, Ngự Hoa Viên.

Trên giấy viết thư không có chữ ký, chỉ có dòng chữ viết tay cuối cùng gần như giống hệt kiếp trước của nàng, thoáng nhắc nhở thân phận của người viết.

Nếu Tô Trường Nhạc sau khi sống lại mà không có phí tâm luyện chữ, vậy thì hàng chữ này, ở trong mắt người khác giống như là nàng tự viết.

Thủ đoạn của Thẩm Quý Thanh vẫn lợi hại như xưa, quen thao túng tâm lý của người ta rồi châm ngòi ly gián, nếu nàng không nhớ rõ chuyện kiếp trước, e là kiếp này nàng và Thẩm Tinh Lan lại sẽ xảy ra hiểu lầm liên tục.

Chẳng biết Thẩm Tinh Lan sẽ bị tổn thương bao nhiêu nữa vì Thẩm Quý Thanh.

Quả thực đáng ghét tột cùng mà!

Tô Trường Nhạc cầm giấy viết thư, cánh môi mím chặt, ánh mắt tối tăm không rõ.

Cho dù lần này Thẩm Quý Thanh ra tay là vì ngôi vị hoàng đế hay là để đoạt lại nàng, thì nàng cũng không muốn ngoan ngoãn chịu đựng nữa.



“Điện hạ, buổi chiều từ sau khi Sầm thái y rời đi, Thái tử phi liền nhốt mình trong phòng, không cho bất kỳ kẻ nào vào hầu hạ nàng.”

Tứ Hỉ lo lắng, đầu đầy mồ hôi.

Thẩm Tinh Lan nhíu chặt mày, đi tới cửa phòng ngủ, quả nhiên bên trong bên trong đã tối.

“Niếp niếp ơi.” Hắn gõ cửa, nhẹ giọng kêu.

Gõ cửa mấy lần, nhưng Tô Trường Nhạc không lên tiếng, Thẩm Tinh Lan quay đầu nhìn Tứ Hỉ: “Sầm thái y và Thái tử phi đã nói gì? Còn vấn đề với đứa bé là gì?”

Tứ Hỉ lắc đầu, kể lại lời Sầm thái y nói một lần nữa.

Lòng Thẩm Tinh Lan hơi trầm xuống, đang định phá cửa đi vào thì người bên trong tựa như có linh tính trong lòng, cửa gỗ khắc hoa bất thình lình bị mở ra.

“Ta không sao, chỉ là sau đó ngủ thiếp đi thôi.” Tô Trường Nhạc đứng ở cửa, trong giọng nói hơi lộ ý cười.

Khi cánh cửa mở ra, nàng cách cửa không xa, cả khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối.

Thẩm Tinh Lan không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhưng trực giác bảo rằng nàng không ổn, trái tim co rút lại không rõ nguyên nhân, hơi đau nhói.

Hôm nay Tô phủ xảy ra chuyện lớn, chỉ bận đến mức không thể giải quyết, hắn vẫn chạy về trước bữa tối như cũ, chính là sợ Thẩm Quý Thanh lại giống như lần trước đưa tin tức vào, vì thế tâm trạng của nàng không ổn, suy nghĩ miên man.

Tứ Hỉ không hề cảm thấy thế, lập tức cười tủm tỉm tiến vào trong phòng ngủ, thắp nến và đèn cung ấm thay các chủ tử.

Tẩm điện khôi phục lại ánh sáng, Tô Trường Nhạc nhào mạnh vào l0ng nguc Thẩm Tinh Lan.

Tần Thất và một đám cung nhân đi theo phía sau Thẩm Tinh Lan, nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

“Thẩm Tinh Lan, chàng thành thật nói cho ta biết, có phải đại ca đã xảy ra chuyện không may rồi không? Có nghiêm trọng không?”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại hơi run rẩy, nghe không ra hơi chút nào.

Trong phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Tinh Lan không nói một câu, ôm người lên, sải bước vào gian trong, trực tiếp ôm nàng lên giường La Hán.

Nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn.

Sắc mặt của tiểu cô nương tái nhợt, hàng lông mày thanh tú như khói nhíu chặt, hai hàng mi mắt hai hàng lông mi dày hơi rủ xuống, toàn thân hiện lên vẻ u ám và sợ hãi.

Thẩm Tinh Lan phất tay cho lui tất cả, rồi mới nói tiếp: “Đúng vậy, việc này không nghiêm trọng mấy, cô cam đoan, Tô Ngọc và Tô phủ sẽ không có chuyện gì.”

“Lần này Thẩm Quý Thanh lại dùng cách gì để đưa thư cho nàng?” Thẩm Tinh Lan như thể đã nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên im lặng.

Sầm Cảnh Huyên là người của hắn, tuyệt đối không thể bị Thẩm Quý Thanh mua chuộc, vậy thì khi Sầm Cảnh Huyên bắt mạch, thần không biết quỷ không hay đưa thư đến trước mặt Tô Trường Nhạc, sợ là do một tiểu dược đồng đi theo bên cạnh Sầm Cảnh Huyên.

Hoặc… Trong Đông Cung còn có người của Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh! Chỉ là kiếp trước những người này vẫn chưa lộ diện, lúc này vẫn che thân phận của mình thật tốt, sau này có thể còn tiếp tục bên ngoài với Thẩm Quý Thanh.

Nghĩ đến đây, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười của Thẩm Tinh Lan dần dần hiện lên một tầng sương lạnh.

Đôi mắt hắn hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: “Bất kể trong thư viết gì hay yêu cầu gì, nàng không được tin cũng không được đồng ý.” 

Tô Trường Nhạc ôm hắn, lỗ tai dán lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, đưa thư đến trước mặt Thẩm Tinh Lan.

“Nếu như ta nói, lúc này đây, ta không chỉ muốn tin, mà còn phải đồng ý với hắn ta thì sao?”

Đồng tử Thẩm Tinh Lan co rụt lại, trái tim hắn chùng xuống.

Máu dường như đang chảy ngược, từng chút một ngưng tụ thành băng.

Lạnh cóng từ trong ra ngoài. 



Tứ Hỉ và Tần Thất đứng ở cửa, Tần Thất cùng Tứ Hỉ nói hôm nay Tô phủ đã xảy ra chuyện lớn.

“Đại công tử nhận hối lộ?” Tứ Hỉ ngạc nhiên, dùng sức lắc đầu, “Không có khả năng, Thừa tướng đại nhân luôn luôn nghiêm khắc, hai vị công tử trong phủ xưa nay luôn tuân thủ kỷ luật, tuyệt đối không có khả năng…”

Nàng còn chưa nói hết, trong tẩm điện liền vang lên tiếng đập phá đồ đạc.

Trong lòng Tứ Hỉ giật giật, bả vai bất giác co rụt lại.

Tần Thất cũng bị dọa sợ, hốt hoảng quay đầu, nhìn chằm chằm vào cửa.

Một đám cung nhân đi theo sau hai người hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều sợ tới mức thở hổn hển.

Nín thở chờ đợi, nghiêng tai lắng nghe.

“Thẩm Tinh Lan, rõ ràng sau này chàng và ta sẽ thẳng thắn với nhau, sao bây giờ chàng vẫn nói dối ta!” 

“Cô không có lừa nàng, vì sao nàng không tin cô, mà lại đi tin một lá thư không rõ lai lịch, niếp niếp à, nàng nghe cô giải thích…”

“Lần trước chàng cũng nói những thứ đó là giả, hôm nay đại ca ta bị đầy vào đại ngục, Thẩm Tinh Lan, rốt cuộc chàng tính gạt ta đến khi nào hả, chàng thành thật nói cho ta biết, có phải cha ta cũng đã bị tống vào đại ngục hay không?!”

Tứ Hỉ nghe nghe lời cáo buộc nức nở của Thái tử phi, cả trái tim như bị kéo đến cổ họng, sắc mặt tái mét. 

Vội vàng hỏi Tần Thất ở một bên: “Chuyện gì xảy ra, không phải ngươi nói chỉ có đại công tử xảy ra chuyện sao? Tướng gia cũng xảy ra chuyện à!”

Tần Thất lắc đầu phủ nhận.

Tứ Hỉ định hỏi rõ ràng thì trong phòng ngủ lại vang lên tiếng đập vỡ.

“Niếp niếp, nàng bình tĩnh một chút, nàng đừng như vậy, lỡ như bị động thai thì không tốt…”

“Có phải lúc trước chàng cũng gạt ta không? Thẩm Quý Thanh đã từng nói, khánh công yến là do ngươi đoạt ——”

“Niếp niếp”.

Miệng Thái tử phi giống như bị che lại, mọi người chỉ nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ không rõ.

“Ta bây giờ không muốn nhìn thấy chàng, chàng đi ra ngoài đi!” Dường như sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cũng thoát được, hô hấp không chỉ gấp gáp mà còn hỗn loạn, giọng nói cũng run rẩy, giống như bị tức.

Tứ Hỉ sợ hãi ôm mình, cả người ngây ngốc.

Tần Thất cũng không khỏi bối rối trước cuộc cãi vã bất ngờ giữa hai vị chủ tử bình thường tình cảm như keo như sơn.

Lúc Thẩm Tinh Lan bị đuổi ra, vạt áo hơi xộc xệch, và một vài sợi tóc xõa xuống bên má, nhìn qua khá chật vật, sắc mặt thì xanh mét khó coi.

Các cung nhân thấy thế, đầu lập tức cúi xuống, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, cảm thấy lạnh run.

“Tứ Hỉ, còn không mau đi vào khuyên Thái tử phi, đừng để cho nàng bị động thai.” Ngoài vẻ đau khổ, giọng nói của Thẩm Tinh Lan còn lộ ra ý tứ nghiến răng, b0 ngục dày đặc nhanh chóng phập phồng lên xuống, hiển nhiên cũng tức giận không nhẹ.

“Tần Thất, đi thu dọn thiên điện, đêm nay cô sẽ ngủ ở đó.”

Tần Thất sửng sốt một hồi lâu rồi mới định thần đáp lại ” Vâng”, lập tức đi thu dọn thiên điện.

Tứ Hỉ vội vàng đi vào phòng ngủ, thấy dưới đất là một đống hỗn độn, mọi thứ có thể đập phá đều bị Thái tử phi đập nát.

Thái tử phi ngồi trên nhuyễn tháp hốc mắt đỏ bừng, đôi mắt đã ngấn lệ, dáng vẻ không kìm được nước mắt khiến Tứ Hỉ cảm thấy rất đau lòng.

Nhóm cung nhân đi theo sau Tứ Hỉ cũng run lên bần bật, dưới sự phân phó và mệnh lệnh của Tứ Hỉ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm thu dọn lại.

“Thái tử phi, ngài bị sao vậy, ngài hiện giờ đang mang thai, tuyệt đối không được nổi giận lớn như vậy.”

Tứ Hỉ vừa tới gần, chợt nghe thấy Tô Trường Nhạc nghẹn ngào nói: “Thẩm Tinh Lan chàng lừa ta, rõ ràng đại ca đã xảy ra chuyện.”

Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nồng đậm.

Tứ Hỉ chua xót, gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải nhào tới ôm lấy Thái tử phi, an ủi nói: “Có lẽ điện hạ sợ ngài biết chuyện của đại công tử, tâm trạng kịch động quá mức, sẽ bị động thai, ngài đừng đau khổ, Tứ Hỉ thấy mà đau lòng thay.”

Tô Trường Nhạc nghe thấy an ủi, nhưng thay vào đó lại bắt đầu nức nở khóc: “Mặc kệ như thế nào……Chàng, chàng đã lừa ta, là, là chàng, sai…”

Ngay khi nước mắt chảy ra, nỗi bất bình trong lòng dường như không thể ngăn cản, Tô Trường càng khóc nhiều hơn, liên tục nói một câu, ngay cả những cung nữ cúi đầu dọn dẹp cả phòng cũng không khỏi đau lòng.

Chỉ có một cung nử mặt không đổi sắc, khóe mắt còn thỉnh thoảng bay về phía Thái tử phi.



Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tinh Lan đi vào phòng ngủ, muốn nói chuyện với Tô Trường Nhạc một chút, nhưng hai người lại cãi nhau một trận vào sáng sớm.

Tứ Hỉ thấy thế, cả người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm thế nào cho phải.

Hôm qua, Thái tử phi hỏi nàng có biết Tô phủ xảy ra chuyện hay không, nàng không dám giấu diếm, thành thật nói, sau đó Thái tử phi liền ngủ không yên, cả đêm tỉnh lại nhiều lần.

Tần Thất khuyên nhủ: “Vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường hơn, ân ái đến đâu cũng sẽ có tranh cãi, ngài đừng quá lo lắng.”

Tứ Hỉ mặt mày ủ rũ, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Cho đến khi tình trạng này kéo dài liên tục bảy ngày, cuộc cãi vã giữa Thái tử phi và Thái tử không những ngày càng trở nên gay gắt, thậm chí Thái tử còn ngủ ở thiên điện, tình cảm của hai người càng ngày càng lãnh đạm, không còn như trước.

Tứ Hỉ và Giang ma ma vì thế mà mặt mày ủ rũ cả ngày.

Nhưng nên khuyên hai người thì đã khuyên rồi, từ sau khi Tô đại công tử vào ngục, Thái tử phi và Thái tử cũng không nói một câu nữa.

Hai người dường như lại trở về như xưa khi Thẩm Tinh Lan chưa mang binh đến Mạc Bắc, vừa gặp mặt đã cãi nhau ầm ĩ.

Toàn bộ Đông Cung đều bao phủ dưới áp suất thấp, các cung nữ hoảng sợ bất an cả ngày.

Đông Cung náo loạn, Phượng Nghi cung của Hoàng hậu và Diên Hi cung của Tiêu quý phi cũng không yên.

Lâm hoàng hậu vì lấy lòng Nguyễn Li Kiều mà lại bị sỉ nhục nhiều lần, tính tình càng ngày càng u ám, mỗi cung nữ ở Phượng Nghi cung như đi trên băng mỏng.

Tiêu quý phi vì phụ thân Vinh quốc công bị tống vào ngục, mà bận đến mức tâm lực lao lực quá độ.

Toàn bộ hoàng cung đã trở nên hỗn loạn từ sau khi Tuyên Đế nạp mỹ nhân mới.

Trong triều đã có không ít lão thần nói thẳng, không thể giữ Nguyễn Li Xu được, ngôn quan lại năm lần bảy lượt chờ lệnh, muốn Tuyên đế trục xuất Nguyễn Li Xu ra khỏi cung.

Tuyên Đế lại vì trúng cổ tình nên thần trí càng ngày càng hồ đồ, sau đó phá vỡ lời thề của lão tổ tông rằng không giết ngôn quan, sai người đem tên ngôn quan nhiều lần khuyên can kéo ra ngoài chém trước mặt mọi người.

Đế vương làm bậy như thế, trong lúc nhất thời, lòng người hoảng sợ, triều đình và dân chúng nghị luận xôn xao, rung chuyển bất an.



Ngày hôm đó, Tô Trường Nhạc dùng xong bữa trưa không lâu, đột nhiên nói muốn đi Ngự Hoa Viên tản bộ.

Tứ Hỉ nhớ kỹ phân phó của Thái tử, khuyên nhủ: “Thái tử phi, điện hạ đã nói, trong khoảng thời gian này cố gắng không được rời khỏi Đông cung, ngài…”

Tô Trường Nhạc nghe thấy nàng ấy khuyên vậy, không giống như trước đây, vừa nghĩ đến Thái tử là vẻ mặt sẽ ngọt ngào đầy yêu kiều, thay vào đó là lạnh lùng hừ một tiếng: “Đó chỉ là lý do mà Thẩm Tinh Lan đem nhốt ta trá hình ở Đông Cung mà thôi.”

Nàng nhìn Tứ Hỉ, híp mắt: “Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng bị Thái tử mua chuộc sao?”

Tứ Hỉ khóc không ra nước mắt, liều mạng lắc đầu giải thích, không biết sao Thái tử phi đột nhiên như biến thành người khác, trước đây rõ ràng rất thích Thái tử điện hạ mà, nhưng bây giờ vừa nhắc tới Thái tử, lại giống như kẻ thù vậy.

Cuối cùng Tứ Hỉ cũng không thể khuyên được Thái tử phi, chỉ có thể kiên nhẫn đỡ Thái tử phi đi tới Ngự Hoa Viên.

Hai người vừa đến Ngự Hoa Viên không lâu, liền gặp Tứ hoàng tử Thẩm Quý Thanh.

Sắc mặt Tứ Hỉ khẽ thay đổi, đang định đỡ Thái tử phi rời đi, nhưng Thái tử phi lại khác thường, chủ động đi về phía Thẩm Quý Thanh.

Hai người thậm chí còn đi đến một gian mát mẻ, cho lui mọi người để nói chuyện.

Tứ Hỉ đứng thật xa, nghe không rõ Thái tử phi nói gì với Tứ hoàng tử.

Trong lương đình, Thẩm Quý Thanh và Tô Trường Nhạc duy trì một khoảng cách.

Nơi này là Ngự Hoa Viên, có thể có người đến bất cứ lúc nào, hai người hiện giờ có thể nói chuyện mặt đối mặt, đã là cực hạn.

Thẩm Quý Thanh cũng không khó chịu, hắn biết, chỉ có hẹn ở đây, Tô Trường Nhạc mới đi ra gặp hắn một lần.

Hiện giờ mọi chuyện đều như hắn dự đoán, thậm chí còn thuận lợi hơn hắn nghĩ.

Tô Trường Nhạc luôn ghét người khác nói dối nàng, hơn nữa nàng vốn không thích Thẩm Tinh Lan, từ nhỏ đến lớn trong lòng đều chỉ có hắn, tình cảm giữa nàng và Thẩm Tinh Lan vốn không ổn.

Hiện giờ, hắn chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, làm nàng và Thẩm Tinh Lan xuất hiện vết nứt giống như kiếp trước.

Nghĩ đến trước đây, nàng nhất định là vì mang thai đứa con của Thẩm Tinh Lan, vì Tô phủ, nên mới không thể không nương tựa Thẩm Tinh Lan, chịu đựng hắn ta cả đời.

“Là ngươi năm lần bảy lượt đưa thư cho ta?”

Giữa hai người có một cái bàn đá, Tô Trường Nhạc ngồi trên ghế đá, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng.”

Nghe thấy hắn thừa nhận một cách sảng khoái như thế, Tô Trường Nhạc dường như hơi tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Vì vậy, việc đại ca ta xảy ra chuyện là do ngươi làm? Tiếp theo có phải Tứ hoàng tử sẽ chuẩn bị để cha ta và nhị ca ta cũng xảy ra chuyện không may đúng không? Sao ngươi lại làm thế?”

Thẩm Quý Thanh nghe thấy nàng vẫn còn gọi Tứ hoàng tử mình một cách xa lạ như thế, trong lòng cảm thấy chua xót, vẻ mặt càng ngày càng u ám.

“Nhạc Nhạc, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nàng vẫn không muốn gặp ta, ta chỉ có thể ra hạ sách này.”

Tô Trường Nhạc suýt chút nữa bị bộ dạng hợp tình hợp lý của hắn làm cho tức giận, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, giống như là cảm thấy lời nói của hắn hoang đường đến cực điểm, biểu tình trên mặt vừa thất vọng vừa phẫn nộ.

“Thẩm Quý Thanh, vì sao ngươi lại trở thành loại người như này? Đây đâu phải là ngươi trước đây!”

Thẩm Quý Thanh nhìn nàng trong chốc lát, gương mặt dịu xuống, tươi cười ấm áp: “Nhạc Nhạc, nàng nghe ta nói, đừng tin lời Thẩm Tinh Lan, hắn ta vẫn luôn gạt nàng, hắn ta khẳng định với nàng, nói Tô Ngọc sẽ không sao, nhưng đấy chỉ là lời nói dối tạm thời để cho nàng yên tâm mà thôi.”

“Nàng đã lâu không rời Đông Cung, hoàn toàn không biết rõ đương kim triều cục đang như thế nào, hiện giờ phụ hoàng cực kỳ chán ghét Tiêu gia, đang lên kế hoạch thừa dịp vụ án gian lận khoa cử lần này mà giết gà dọa khỉ.”

“Tô Ngọc những năm gần đây vì tiểu thông phòng của hắn, mà đã đắc tội không ít người, lần này bị tống vào đại ngục, không biết có bao nhiêu người muốn gi3t ch3t hắn nữa, chỉ dựa vào một mình Thẩm Tinh Lan thì tuyệt đối không cứu được hắn đâu, không bao lâu nữa hắn sẽ đầu rơi xuống đất, trừ khi bổn vương cũng ra tay tương trợ, thì Tô Ngọc mới có đường sống.”

Sắc mặt Tô Trường Nhạc hơi trắng bệch, dường như bị lời nói của hắn làm chấn động, sợ hãi che ngực.

Một lúc lâu sau, nàng mới run rẩy môi, mở miệng nói: “Hiện giờ ta đã là Thái tử phi, trong bụng còn mang thai hài tử của Thẩm Tinh Lan, giữa chúng ta đã không còn khả năng, ngươi cần gì phải làm khó ta và ——”

“Ai nói không có khả năng.” Thẩm Quý Thanh cắt ngang lời của nàng, “Chỉ cần nàng bằng lòng đi cùng bổn vương, bổn vương có thể sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, cũng bảo vệ đại ca nàng bình yên vô sự.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta ưỡn cái bụng to này đi nói chuyện hòa ly với Thẩm Tinh Lan?”

“Không.”

Tô Trường Nhạc nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đầy nghi hoặc.

“Không lâu nữa sẽ có săn bắn mùa xuân, bổn vương sẽ sắp xếp một chuyện bất ngờ, đến lúc đó nàng thừa dịp hỗn loạn cùng bổn vương cao chạy xa bay là được.”

“…” Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Quý Thanh tựa như nhìn người điên.

“Hoang đường!” Tô Trường Nhạc lần này thật sự bị chọc cười, nàng vẫn biết Thẩm Quý Thanh là một tên điên độc ác, nhưng không biết hắn điên triệt để đến vậy.

“Ngươi và ta biến mất, ngươi cho rằng Thẩm Tinh Lan và Hoàng Thượng sẽ không làm gì sao? Đến lúc đó gia đình ta nên làm thế nào cho phải, hoàng hậu và cả tộc Lâm thị cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Thẩm Quý Thanh đứng dậy, đứng khoanh tay, đi tới một bên, thờ ơ nhìn xung quanh bốn phía, dáng người vẫn dịu dàng nho nhã.

Bây giờ đã gần đến tháng tư, thời tiết hơi ấm áp, hoa ở Ngự Hoa Viên đã tỏa ra mùi thơm khắp nơi, bướm bay tán loạn.

“Chỉ cần nàng bằng lòng đi theo ta, ta sẽ bằng lòng buông tha mọi thứ vì nàng.”

Không chỉ ngôi vị hoàng đế, mà còn bao gồm mẫu hậu và cả tộc Lâm thị.

Kiếp trước hắn đã làm đủ nhiều cho bọn họ, vì bọn họ hành xác mà sống cả đời, lúc này đây, hắn chỉ muốn sống vì mình một lần.

Kiếp trước hắn bị Thẩm Tinh Lan biến thành phế nhân, sống không bằng chết, hắn từng có ảo tưởng vô số lần, nếu hắn không phải là hoàng tử, chỉ là công tử thế gia bình thường thì tốt biết mấy.

Thậm chí chỉ cần không phải là hài tử của mẫu hậu hắn, không phải là người duy nhất mà Lâm thị trông cậy cũng được.

Hiện giờ sau vô số điều ước, cuối cùng chúng cũng đã thành hiện thực.

Hắn và Tô Trường Nhạc đều có thể hóa thân thành dân chúng bình thường, nàng sẽ thích hắn giống như trước đây, hắn cũng thật lòng đối tốt với nàng, hai lòng tương hợp, rời xa kinh thành rối loạn, bình thản hạnh phúc sống cùng nhau cả đời.

Kiếp trước Thẩm Tinh Lan cái gì cũng có, kiếp này cũng nên đến phiên hắn đi.

Hắn có thể không muốn cái gì, không cần ngôi vị hoàng đế, không cần người nhà, không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần một mình nàng.

Hiện giờ, hậu cung của tiền triều, Hoàng hậu và Tiêu quý phi, hai nhà Tiêu thị và Lâm thị đều tranh đấu không ngừng.

Tiêu gia đã có dấu hiệu thất bại, Tiêu quý phi vì phụ thân bị liên lụy bởi vụ án gian lận trong khoa cử, mà đến trước mặt Tuyên đế cầu tình cho phụ thân, nhưng bị Tuyên đế giận chó đánh mèo, giáng chức làm tần vị.

Từ sau khi Tuyên đế nạp Nguyễn Li Xu thì tính tình đã thay đổi rất lớn, không bao giờ lâm hạnh các phi tần khác trong hậu cung nữa, không lâu bao nữa, Nguyễn Li Xu sẽ lên chức, đến lúc đó mẫu hậu của hắn nhất định sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta nữa.

Chỉ cần hắn để mẫu hậu xuống tay với Nguyễn Li Kiều khi đi săn mùa xuân, đến lúc đó trái tim Tuyên Đế treo lơ lửng trên người Nguyễn thị nữ, vội vàng muốn bắt ra người hại chết nàng ta, căn bản không có thời gian quan tâm hắn và Tô Trường Nhạc đi đâu.

Đợi đến khi Tuyên Đế phát hiện không còn thấy hắn và Tô Trường Nhạc, thì bọn họ đã rời xa kinh thành từ lâu, trốn đến một nơi xa.

“Vậy đứa nhỏ của ta và Thẩm Tinh Lan thì sao? Ngươi có muốn nuôi đứa bé này không?”

Thẩm Quý Thanh xoay người, lẳng lặng nhìn nàng, mu bàn tay nắm chặt thành quyền phía sau đã nổi gân xanh, ngón tay trắng bệch.

Để cho nàng an tâm, hắn bằng lòng để nàng bình an sinh đứa bé, nhưng tuyệt đối không thể để đứa nhỏ của Thẩm Tinh Lan sống sót.

Một đứa trẻ mới sinh mà chết yểu là một điều thường xuyên, miễn là họ có con thì nàng sẽ sớm quên đi nỗi đau mất con.

Một lúc lâu sau, Thẩm Quý Thanh mới bật cười nói: “Chỉ cần nàng không nhắc tới Thẩm Tinh Lan trước mặt đứa nhỏ, thì nó vĩnh viễn sẽ là con của chúng ta.”

Trên mặt hắn nụ cười ấm áp như gió xuân, nhìn vào mắt nàng tràn ngập sủng nịch và dịu dàng.

Tô Trường Nhạc sức cùng lực kiệt duy trì nụ cười trên mặt, cũng không cảm giác được sự thâm tình và dịu dàng của hắn, chỉ cảm thấy trong dạ dày đang dâng trào, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt vào nhau, móng tay khảm vào trong lòng bàn tay.

“Như vậy khi nào đại ca ta có thể bình an vô sự?”

“Đương nhiên là sau khi săn bắn mùa xuân.”

Tô Trường Nhạc ra vẻ tức giận cắn cắn môi: “Sau khi săn bắn mùa xuân qua đi, ta và ngươi đã rời kinh từ lâu, làm sao xác định lời ngươi nói là thật!”

Ánh mắt Thẩm Quý Thanh ấm áp, cười khẽ một tiếng: “Sau khi hai chúng ta cao chạy xa bay, mặc dù nàng không thể xác định Tô Ngọc có bình yên vô sự hay không, nhưng ít nhất có thể xác định được chứng cứ phạm tội của Tô tướng sẽ không được trình lên Hoàng thượng, có thể bảo vệ Tô gia một đời không lo.”

“……”

Tô Trường Nhạc hít thở không thông.

Bọn họ Thẩm sao người nào cũng vô sỉ hơn người kia thế!

Tô Trường Nhạc trầm mặc không nói, dường như đang do dự chuyện gì đó.

Thẩm Quý Thanh mỉm cười nhìn nàng, sau khi nghe thấy lời nói tiếp theo của nàng thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.

“Vậy, Thẩm Tinh Lan đâu? Ngươi, ngươi sẽ không làm gì chàng sao?”

Đến lúc này, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến Thẩm Tinh Lan.

Thẩm Quý Thanh cười nhạt: “Ta và Tam ca thuở nhỏ tình cảm cực tốt, như thể tay chân, ta làm sao có thể làm gì với hắn được chứ, đến lúc đó ta sẽ tìm người đâm đầu vào hắn, sau đó hắn vẫn là thái tử Đại Tề, tương lai còn có thể có Thái tử phi và hài tử của mình.”



Tô Trường Nhạc trên đường trở về Đông Cung, nôn nhiều lần.

Tứ Hỉ nghe thấy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, nghĩ thầm không phải triệu chứng nôn ọe của Thái tử phi đã giảm đi không ít từ lâu rồi sao, sao hôm nay lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy.

Vất vả lắm mới trở lại Đông cung, Tứ Hỉ vừa định tiến lên đỡ Thái tử phi xuống kiệu thì thái tử điện hạ bình thường bận rộn không thấy bóng người lại đột nhiên xuất hiện ở cửa Đông Cung.

Tô Trường Nhạc xuống kiệu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Thẩm Tinh Lan không nói hai lời liền ôm người lên.

“Chàng làm gì vậy?” Tô Trường Nhạc dừng lại mất trọng tâm, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.

“Cô hôm nay cố tình dành thời gian rảnh, để chúng ta nói chuyện một chút.”

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, định hôn nàng, nhưng Tô Trường Nhạc lại né đôi môi hắn rơi xuống, giãy dụa không ngừng.

Nụ hôn cuối cùng rơi vào chiếc cổ trắng mềm của nàng. 

Tô Trường Nhạc cứng đờ cả người, đôi môi hơi trắng bệch khẽ nhếch lên, má tuyết cùng v4nh tai đồng thời nổi lên một màu đỏ kiều diễm xấu hổ.

“Không nói, buông ta ra, chàng là kẻ lừa đảo!”

Tuy rằng miệng nàng nói vậy, nhưng hành động của nàng đều là cự tuyệt và phản kháng, nhưng đôi tay đang ôm vào cổ Thẩm Tinh Lan lại không có dấu hiệu buông ra.

Thậm chí còn thừa dịp người ngoài không chú ý, vụng trộm bướng bỉnh sờ một cái trên gáy hắn.

Bước chân Thẩm Tinh Lan hơi dừng lại, đường cong cơ bắp duyên dáng trên cánh tay cường tráng lập tức ôm chặt cô bé trong ngực.

Sắc mặt ngưng trọng, Thẩm Tinh Lan gần như không thể kìm chế được trước hành động đột ngột của Tô Trường Nhạc, ngay cả đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, không ngờ trong nháy mắt, lại hơi cong lên.

Trên đường trở về phòng ngủ, toàn là giọng mắng người của Tô Trường Nhạc đang giãy dụa.

Các đã thay đổi từ bối rối và run rẩy lúc đầu, sang không thấy lạ không trách, thấy biến không sợ.

Hai người vừa vào phòng ngủ, Thẩm Tinh Lan liền không quay đầu lại phân phó: “Cho dù có nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, không có mệnh lệnh của cô thì không được tự tiện xông vào! Tứ Hỉ và Tần Thất ở lại gian ngoài, những người còn lại đều theo Giang ma ma lui ra.”

Cung tỳ hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền theo Giang ma ma lui ra.

Tứ Hỉ nóng lòng vô cùng, chỉ sợ Thái tử phi lại ầm ĩ với Thái tử, hoặc là Thái tử sẽ động thủ với Thái tử phi, cả người hoàn toàn không yên tâm, đi tới đi lui, đi lòng vòng xung quanh Tần Thất, đầu hắn như muốn choáng váng.

Tần Thất bị nàng xoay vòng vòng đến mức đầu váng mắt hoa, ấn người sang một bên ngồi xuống nhuyễn tháp.

“Ngồi đi!”

“Ta đây không phải là đang lo lắng sao!”

Lão thần Tần Thất đang ở đây: “Người ta hay nói “cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường”, yên tâm chờ là được.”



Cửa tẩm điện vừa đóng lại, Tô Trường Nhạc liền gấp rút tiến đến bên cạnh hai má Thẩm Tinh Lan, nặng nề bẹp một ngụm.

Khuôn mặt Thẩm Tinh Lan vốn như sương như tuyết, lập tức băng tuyết tan chảy, hóa thành nụ cười ấm áp.

“Mau, mau rót ly nước súc miệng cho ta, vừa rồi trên đường trở về, không thể nhịn được, cầm chậu nôn suốt chặng đường ở trên kiệu.”

Tô Trường Nhạc tựa đầu vào vai nàng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa thanh tú vừa ngọt ngào. 

Thẩm Tinh Lan vất vả lắm mới ôm nàng đi tới giường La Hán có nước trà, cũng không làm theo lời nàng nói, rót cho nàng một ly nước trước, mà là trực tiếp cúi đầu, nặng nề đồng ý trên môi nàng.

Nụ hôn này rõ ràng mang theo nỗi nhớ.

Tô Trường Nhạc một bên sa sầm mặt, một bên xấu hổ đỏ bừng v4nh tai, tức giận đấm hắn.

“Chàng đang làm gì vậy! Bẩn quá đi!”

Tô Trường Nhạc xấu hổ đến mức muốn khóc.

Thẩm Tinh Lan bị đánh, nhưng nụ cười trên mặt lại càng trở nên thêm dịu dàng sủng nịch, sau đó cúi đầu hôn nàng một ngụm, lúc này mới không nhanh không chậm đưa tay, động tác tao nhã rót cho nàng một ly nước.

Không chỉ giúp nàng rót trà, còn đích thân tiến đến bên môi nàng, đút từng ngụm từng ngụm cho nàng.

“Niếp niếp à, cô nhớ nàng lắm,” Hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve khuôn mặt thanh tú của nàng, “Cô đã ngủ ở thiên điện rất nhiều ngày đấy.”

“Niếp niếp à…” Đôi môi mỏng ghé vào bên tai nàng, hết lần này đến lần khác gọi nàng, giọng nói hơi khàn khàn, nói không hết tình cảm mật ý.

Vừa nói, hắn vừa lộ ra vẻ bất bình, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp dài dằng dặc, ngoài nụ cười nông, còn có ý tứ yêu thương hàm xúc, tựa như đang làm nũng. 

Tô Trường Nhạc đỏ mặt, một bên dùng ánh mắt yêu kiều liếc xéo hắn, một bên nhịn cười, lấy trà súc miệng.

Nếu Tứ Hỉ nhìn thấy màn tương tác ngọt ngào giữa hai vị chủ tử, sợ là hai tròng mắt sẽ bị dọa rơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.