Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Tinh Lan dần dần trở nên âm trầm.

Tô Trường Nhạc cười lạnh trong lòng, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch, đầu tiên nàng nhéo nhéo tay Thẩm Tinh Lan, rồi mới ra vẻ lo lắng hất tay hắn ra.

Thẩm Tinh Lan kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời nhanh chóng ảm đạm.

Hắn biết Tô Trường Nhạc chỉ đang diễn, cũng đã chuẩn bị tâm lý, đây chỉ là phản ứng bình thường sau khi nàng “khôi phục trí nhớ”, nhưng không ngờ khi thật sự xảy ra, lại khó chịu đến vậy.

Tô Trường Nhạc nhíu mày.

Vừa rồi trước khi xuống kiệu, nàng đã nhắc nhở Thẩm Tinh Lan, hiện giờ nàng đã khôi phục trí nhớ, không có khả năng thân thiết như trước trước mặt người khác được, vả lại để mau chóng kéo Lâm hoàng hậu xuống, phải bắt đầu từ Thẩm Quý Thanh thì mới là nhanh nhất, còn có thể làm được nhiều việc hơn.

Trước khi xuống kiệu, rõ ràng nàng đã nói rõ với Thẩm Tinh Lan, sao bây giờ hắn lại lộ ánh mắt khổ sở như vậy.

Quả thực khiến người ta đau lòng muốn chết mà!

Ngón tay của Tô Trường Nhạc khẽ nhúc nhích, cuối cùng dứt khoát quay đầu lại, để cho hắn không nhìn thấy.

Xem ra trở về còn phải dỗ rồi đây, còn phải thông não cho Thẩm Tinh Lan nữa.

Thẩm Quý Thanh thấy thế, mặt lộ vẻ vui mừng, đang định tiến lên thêm một bước nữa thì thấy Thẩm Tinh Lan mạnh mẽ nắm lấy tay Tô Trường Nhạc, giữ chặt nàng trong tay.

Tô Trường Nhạc quay đầu lại, hốt hoảng thất thố nhìn Thẩm Tinh Lan, hai má tái nhợt tràn ngập mây đỏ, giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được, sau đó cúi đầu xấu hổ, không giãy dụa nữa, cũng không chửi bới Thẩm Tinh Lan như trước.

Cô nương xinh đẹp với khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, màu đỏ ngượng ngùng đó lan rộng từ tai đến chiếc cổ trắng.

Tư thế xấu hổ biểu hiện rõ không còn nghi ngờ gì nữa.

Thẩm Quý Thanh nhất thời cứng đờ cả người, sắc mặt trầm xuống, khàn khàn hô một tiếng: “Tam ca! Hiện tại, Nhạc Nhạc nhớ lại chuyện gì hết, huynh không nên ép nàng!”

Nàng đã nhớ lại tất cả, nhưng không bài xích, chán ghét Thẩm Tinh Lan như trước.

Như những gì hắn ta đã lo lắng lúc trước, nàng đã yêu Thẩm Tinh Lan khi mất trí nhớ, hiện giờ cho dù không nhớ rõ chuyện sau khi ngã ngựa, nàng vẫn có một tình cảm không thể xóa nhòa với hắn sao?

Không thể nào, không thể!

Tô Trường Nhạc trước kia thích hắn ta như vậy, trong mắt chỉ có hắn ta!

Trong lòng Thẩm Quý Thanh hoảng loạn điên cuồng, hoài nghi mình vẫn đang ở trong cơn ác mộng.

Thẩm Tinh Lan tiến lên một bước, kéo Tô Trường Nhạc ra sau lưng, kiên quyết bảo vệ người, khiến Thẩm Quý Thanh muốn nhìn nhiều một cái cũng khó.

“Ép?” Thẩm Tinh Lan mỉm cười, nét mặt quá quyến rũ nhuốm chút kiêu ngạo, khí chất cao quý bẩm sinh cùng cảm giác áp chế không thể mạo phạm, lập tức lộ ra từ trong xương tủy, khiến người ta không dám nhìn gần.

Thẩm Tinh Lan nhíu mày, gằn từng chữ nói: “Nàng là Thái tử phi danh chính ngôn thuận của cô, hiện giờ còn đang mang thai đứa nhỏ của cô, cô đang ép sao? Sợ là Tứ đệ đang nói đùa.”

Thẩm Quý Thanh nghe thấy Tô Trường Nhạc có thai, hai môi run rẩy, nét mặt là sự pha trộn giữa bàng hoàng và tuyệt vọng khó diễn tả thành lời.

Sắc mặt trắng bệch như giấy, như rơi xuống vực thẳm.

Thẩm Tinh Lan dường như rất hài lòng với vẻ mặt dữ tợn và vặn vẹo của Thẩm Quý Thanh.

Hắn cúi đầu, chậm rãi xoay ngọc ban chỉ bạch ngọc trên ngón tay cái, khóe miệng mỉm cười đắc ý: “Cô nghe nói Ôn Sở Sở hôm qua vô tình rơi xuống hồ, không may bị sẩy thai, Tứ đệ nên tập trung vào vương phi của mình thật tốt đi.”

“Sở Sở thành… Tấn vương phi?” Tô Trường Nhạc được Thẩm Tinh Lan bảo vệ sau lưng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thẩm Quý Thanh định thần lại từ trong đả kích cực lớn, chột dạ giải thích: “Bổn vương cũng không có phản bội nàng, là bổn vương ở trong khánh công yến ──”

“Thẩm Tinh Lan, không phải là nói muốn vào Phượng Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao, mau đi thôi.”

Tô Trường Nhạc dường như tức giận khi nghe thấy Thẩm Quý Thanh cưới khuê mật tốt nhất của mình, đột nhiên thò ra từ sau lưng Thẩm Tinh Lan, lôi kéo hắn muốn đi vào trong Phượng Nghi cung.

“Nhạc Nhạc, nàng nghe ta giải thích, không phải như nàng nghĩ ——”

Tô Trường Nhạc bị thương ở bắp chân và đầu gối nên bước đi không nhanh, rất nhanh lại bị Thẩm Quý Thanh ngăn lại.

Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Quý Thanh, hốc mắt phiếm hồng, trong mắt tràn đầy đau thương và chịu đựng.

Thế nhưng, bên cạnh đôi mắt phượng tinh xảo xinh đẹp kia, ngoại trừ những thứ này ra, còn ẩn chứa nhiều nỗi thất vọng và nản lòng thoái chí.

Thẩm Quý Thanh cảm thấy đau xót trong lòng.

Tô Trường Nhạc là một người cao ngạo đến nhường nào. Hắn ta biết, nhất định là mình cưới Ôn Sở Sở làm vợ, bị ép giải trừ hôn ước giữa hai người, thậm chí trơ mắt nhìn nàng gả cho Thẩm Tinh Lan, trở thành Thái tử phi mà hắn ta lại không làm gì cả, khiến lòng nàng b5i tổn thương, nên mới có thể ra vẻ lãnh đạm với hắn ta như vậy.

Hắn ta đang muốn mở miệng giải thích, tiểu cô nương trước mắt cũng chỉ biết cười ngọt ngào khi nhìn thấy hắn ta, hiện giờ lại dùng một giọng điệu lãnh đạm mà xa cách lạnh nhạt nói: “Tứ hoàng tử thỉnh tự trọng, hiện giờ bổn cung đã là Thái tử phi, mời ngươi chớ gọi thẳng tiểu danh của bổn cung.”

Nghe thấy lời nói lạnh lùng tột cùng của nàng, cả người Thẩm Quý Thanh chấn động, lục phủ ngũ tạng dường như bị móng vuốt sắc bén xé rách, đau khổ đến nỗi không thể hô hấp.

Đôi mắt đỏ tươi đến mức người ta sợ hãi.

Thẩm Quý Thanh hoàn toàn không thể tiếp nhận trước khi ngã ngựa Tô Trường Nhạc một lòng chỉ có mình hắn ta, sau khi khôi phục trí nhớ, nàng vẫn lãnh đạm xa lạ với hắn ta như thế.

Hắn ta đè nén nỗi đau đớn và lựa giận đang điên cuồng ăn mòn trong lòng, tốc độ nói nhanh, giọng điệu lo lắng mà hèn mọn: “Nhạc Nhạc, nàng đừng đi, nàng nghe ta giải thích, lúc trước ta bị hạ dược trong rượu nên mới có thể phạm phải sai lầm lớn với Ôn Sở Sở, ta cũng không có làm bất cứ chuyện phản bội nàng cả, cưới Ôn Sở Sở là ý chỉ của hoàng thượng, không phải chủ ý của ta.”

Thẩm Quý Thanh chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn ta sẽ hèn mọn cầu xin Tô Trường Nhạc nghe hắn ta giải thích, thậm chí sợ nàng thậm chí không chịu nghe hắn ta giải thích.

Từ sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước, hắn ta vẫn luôn kiên nhẫn, hắn vốn nghĩ Tô Trường Nhạc không nhớ rõ tình cảm giữa hai người, vì vậy mới có thể một lòng chỉ có Thẩm Tinh Lan, cho nên hắn ta vẫn luôn chờ.

Tất cả hy vọng của hắn ta đều đặt vào việc nàng phục hồi trí nhớ.

Nhưng hắn ta chưa từng nghĩ tới, trong lúc đợi nàng nhớ lại mọi thứ, giữa nàng và Thẩm Tinh Lan vẫn không có nhiều thay đổi quá lớn.

Kỳ vọng duy nhất của hắn ta đã bị đập vỡ.

Điều này dạy hắn ta cách chịu đựng!

Tô Trường Nhạc nghe thấy lời của hắn ta, lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Quý Thanh giống như lúc trước, trong lòng nghi hoặc càng ngày càng lớn.

Nàng cảm thấy Thẩm Quý Thanh rất kỳ lạ, hắn ta không phải là một người thiếu kiên nhẫn đến thế, càng chưa bao giờ thấp giọng nói chuyện khép nép với nàng như vậy, bộ dạng vừa hèn mọn vừa đau khổ.

Trong đầu Tô Trường Nhạc bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ cực kỳ ngớ ngẩn.

Chẳng lẽ Thẩm Quý Thanh cũng giống như nàng và Thẩm Tinh Lan, đều nhớ rõ chuyện kiếp trước?

Nếu Thẩm Quý Thanh cũng sống lại, vậy hôm nay hắn ta đang nói mấy lời này, quả thực cực kỳ đạo đức giả mà.

Là kiếp này quyết không cần ngôi vị hoàng đế mà muốn chọn nàng?

Là cảm thấy nàng chẳng nhớ rõ chuyện gì, mọi chuyện vẫn còn kịp nên muốn đối tốt với nàng, muốn bù đắp mọi lỗi lầm của kiếp trước chăng?

Tô Trường Nhạc da đầu tê dại, trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

Kiếp trước lợi dụng nàng triệt để, không từ thủ đoạn làm tổn thương đến Thẩm Tinh Lan, kiếp này còn muốn ở bên nàng như không có chuyện gì xảy ra?

Trong bụng Tô Trường Nhạc dâng lên một cảm giác ghê tởm, nàng đổi ý, nàng hoàn toàn không muốn xuống tay từ chỗ Thẩm Quý Thanh, vẫn nên để Thẩm Tinh Lan nghĩ ra cách khác, chỉnh đốn lại nhất mạch của Lâm thị là lựa chọn đúng đắn.

Nàng không muốn liên quan đến một kẻ lòng lang dạ sói như Thẩm Quý Thanh!

Sắc mặt của Thẩm Tinh Lan âm trầm, cho dù chỉ là diễn xuất nhưng hắn vẫn cực kỳ khó chịu khi Thẩm Quý Thanh dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào người của hắn.

Càng ghét việc niếp niếp của hắn vì tránh để người khác nghi ngờ, mà phải làm ra vẻ còn tình cảm với Thẩm Quý Thanh.

Bàn tay đang buông thõng bên hông của Thẩm Tinh Lan nắm lại thành một nắm đấm, các đốt ngón tay của hắn trở nên trắng bệch.

Tô Trường Nhạc dường như cảm nhận được điều gì đó trong lòng, không để ý tới Thẩm Quý Thanh nữa, kéo Thẩm Tinh Lan tiến vào trong Phượng Nghi cung mà không quay đầu nhìn lại.

Thẩm Quý Thanh bước nhanh đuổi theo, theo sát phía sau, tầm mắt gắt gao dính vào tay Tô Trường Nhạc chủ động cầm lấy tay Thẩm Tinh Lan.

Sao nàng có thể thân mật với Thẩm Tinh Lan ở trước mặt hắn ta như vậy!

Trong Phượng Nghi cung, sắc mặt của Lâm hoàng hậu trên phượng tọa cũng không đẹp mấy.

Nhất là khi nhìn thấy đứa con trai cả đêm không thấy bóng dáng, bộp bộp đi theo phía sau phu thê Thái tử, còn đôi mắt thì không chớp nhìn chằm chằm vào Tô Trường Nhạc, sự thất vọng và tức giận trong lòng với Thẩm Quý Thanh lập tức đạt tới đỉnh điểm.

Lâm hoàng hậu từ trong hạ dân biết được nguyên nhân Ôn Sở Sở vô tình rơi xuống hồ đều là do Thẩm Quý Thanh vội vàng muốn lên tường thành ngăn Thái tử phi đốt pháo hoa.

Bà hoàn toàn không hết nổi, nhi tử được chăm chút cẩn thận từ nhỏ đã xảy ra chuyện gì mà lại mất hết lý trí như thế vì Tô Trường Nhạc.

Phu thê Thái tử đi đến trước mặt Lâm hoàng hậu hành lễ vấn an, hôm qua Tô Trường Nhạc thiếu chút nữa xảy ra chuyện, vì vậy thái độ và sắc mặt của Thẩm Tinh Lan đối với Lâm hoàng hậu đã không còn thân thiết như trước.

Lâm hoàng hậu như không để ý gì, vẫn tươi cười hòa ái an ủi Tô Trường Nhạc một phen, nghe thấy Tô Trường Nhạc có thai, lại ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ.

Trước khi đến Phượng Nghi cung, Thẩm Tinh Lan vốn định diễn một đoạn tình mẫu tử thâm tình với Lâm hoàng hậu, sau đó chất vấn bà vì sao hôm qua phải tạm giao Tô Trường Nhạc lên cửa thành.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Quý Thanh, hắn lập tức thay đổi chủ ý.

Hắn không thể nào chịu được cái đôi mắt trắng trợn của Thẩm Quý Thanh nhìn Tô Trường Nhạc ở trước mắt hắn.

Hành vi của Thẩm Quý Thanh hôm nay khiến Thẩm Tinh Lan hoàn toàn xác định hắn ta cũng giống mình, đều có ký ức của kiếp trước.

Thẩm Tinh Lan thỉnh an xong, sau đó nhanh chóng dẫn Tô Trường Nhạc rời đi.

Thẩm Quý Thanh vốn định đuổi theo, nhưng bị Lâm hoàng hậu lớn tiếng gọi lại.

“Đứng lại!”

Lâm hoàng hậu trầm mặc thật lâu, tựa như đang đè lửa giận trong lòng xuống, qua một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vì nữ nhân kia mà đạp Sở Sở vào hồ băng, tự tay giết cốt nhục của mình, cả một đêm cũng không thèm đặt chân đến Phượng Nghi cung thăm nàng, bây giờ lại còn muốn đi theo sau lưng Tô Trường Nhạc à? Ngươi rốt cuộc có biết bên nặng bên nhẹ không!”

Thẩm Quý Thanh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Hắn ta nhắm mắt lại, nói: “Mẫu hậu, nhi thần mệt rồi, nhi thần không muốn tranh giành với Tam ca nữa.”

Lâm hoàng hậu nghe vậy, không khỏi tức giận, xua tay để cho tất cả các cung tỳ lui ra, lớn tiếng giận dữ nói: “Bổn cung và Lâm thị làm nhiều chuyện cho ngươi như vậy, ngươi thì chỉ một câu không muốn, liền muốn nhất mạch của Lâm thị nhận hết đống nợ vì sự tùy hứng của ngươi sao!”

Thẩm Quý Thanh quay đầu lại, cổ họng bị tắc nghiêm trọng, trong đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp đầy chua xót.

Hắn ta nhìn hai kiếp này, chỉ biết nói một cách mơ hồ rằng tất cả những điều này đều là do mẫu hậu tốt dành cho hắn ta, khiến hắn ta mệt mỏi cạn kiệt.

“Nếu không phải mẫu hậu muốn làm chuyện bất chính với Thái tử phi, làm sao nhi thần có thể đá văng nàng ta trong tình thế cấp bách như vậy được, thì làm gì có chuyện nàng ta rơi vào hồ sinh non chứ.”

“Mẫu hậu, nhi thần mấy tháng nay không ngừng mơ một giấc mộng, trong mộng cho dù chúng ta có làm thế nào đi chăng nữa, cho dù Tam ca phạm phải sai lầm lớn đến đâu, thậm chí giấu long bào ở Đông cung, vu hãm Tam ca muốn soán ngôi thì phụ hoàng cũng chưa từng giận chó đánh mèo với huynh ấy, cuối cùng huynh vẫn lên đại vị, mà con thì trở thành một phế nhân sống không bằng chết.”

Thẩm Quý Thanh nhớ tới kiếp trước bị Thẩm Tinh Lan biến thành phế nhân, tra tấn đến không thành người, biểu tình trên mặt lại lần nữa dữ tợn và vặn vẹo.

Thẩm Tinh Lan không chỉ thúc giục hủy hại thân thể hắn ta, mà còn hủy hết sự cao ngạo của hắn ta, hắn ta đã sớm không còn là Thẩm Quý Thanh ấm áp nho nhã như kiếp trước, có thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với mọi chuyện.

Hắn ta đã biết, thế giới này không công bằng, bất luận hắn ta có cố gắng đến mấy thì Tuyên Đế vẫn sẽ không thèm liếc mắt nhìn hắn ta nhiều một cái, đã thế thì hắn ta cần gì phải uổng phí công sức chứ.

Hắn ta biết Thẩm Tinh Lan sẽ không bỏ qua cho hắn ta, cho nên hiện tại hắn ta chỉ muốn dẫn Tô Trường Nhạc đi cao chạy xa bay, cả đời mai danh ẩn tích là được rồi.

Nếu Tô Trường Nhạc không chịu đi với hắn ta, hắn ta cũng sẽ tìm cách lấy người vào tay, chỉ cần bao bọc người ở bên cạnh, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Nếu như hắn ta nhượng bộ như vậy mà vẫn không thành, cùng lắm thì hắn ta và Thẩm Tinh Lan đồng quy vu tận là được!

Thẩm Quý Thanh cười ấm áp, ánh mắt tối tăm không rõ: “Mẫu hậu, bây giờ dừng tay còn kịp.”

Hắn ta biết Lâm hoàng hậu đang tính toán cái gì.

Kiếp trước, Thẩm Tinh Lan cực kỳ tín nhiệm bà, xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Tinh Lan mặc dù sẽ tức giận, nhưng cũng chỉ hoài nghi có phải bà cố ý hay không.

Nhưng kiếp trước hắn cực kỳ hiếu thảo với Lâm hoàng hậu, cho dù cuối cùng tra ra sự thật có liên quan đến Lâm hoàng hậu, chỉ sợ cũng sẽ nể mặt Tô Trường Nhạc không bị thương, mở một mắt, nhắm một mắt.

Nếu Tô Trường Nhạc thật sự xảy ra chuyện gì, vậy dựa theo tính cách l0 mãng mà ngu xuẩn của Thẩm Tinh Lan của kiếp trước, chỉ sợ cả trái tim đều ở trên người Tô Trường Nhạc, căn bản không thèm quan tâm đến hung thủ là ai.

Hiện tại đại hoàng tử đang được đà, Tuyên đế vì Thái tử, cho dù biết rõ chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Lâm hoàng hậu, thì ông cũng sẽ làm như không biết gì để chèn ép thế lực của nhất mạch Tiêu quý phi.

Kế hoạch này rất tốt, chỉ tiếc là mẫu hậu của hắn ta không biết, Thẩm Tinh Lan cũng giống như hắn ta đều có được ký ức của kiếp trước, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho hai mẹ con bọn họ.

Giọng điệu của Thẩm Quý Thanh hơi trầm xuống: “Hiện giờ phụ hoàng đã giao toàn quyền đốt pháo cho Tam ca xử lý, Tam ca không đơn thuần dễ bị lừa gạt như trước kia nữa, huynh ấy khẳng định đã nghi ngờ đến ngài, ngài tốt nhất không nên gây bất lợi cho Thái tử phi nữa, đỡ phải chọc giận Tam ca, lúc ấy nhi thần lại phải nghĩ cách bảo vệ ngài.”

Lâm hoàng hậu biết nhi tử ngày ngày bị mắc kẹt trong cơn ác mộng trước khánh công yến, hiện giờ nghe thấy hắn ta nói nhảm, quả thực tức giận không nói nên lời, chỉ cho rằng hắn ta bị cơn ác mộng đó ảnh hưởng, nên ý chí mới nhất thời yếu đuối, nói những lời hoàn toàn vô nghĩa.

Hai mẹ con cuối cùng cũng chia tay nhau trong sự không vui.



Tô Trường Nhạc liền biết chắc chắn khi mình vừa lên kiệu, lại sẽ bị Thẩm Tinh Lan ôm ngồi trên đùi.

Nàng phát hiện mỗi lần nàng cùng Thẩm Tinh Lan đi kiệu, nàng vĩnh viễn ngồi trên đùi hắn!

“Cô sẽ nghĩ cách gây áp lực cho Tiêu thị và Vinh Quốc công phủ, để Tiêu quý phi mau chóng ném hết chứng cứ phạm tội trong tay ra, diệt trừ Lâm thị, trước đó nói muốn từ Thẩm Quý Thanh xuống tay chuyện kia, vẫn nên từ bỏ như vậy đi.”

Tô Trường Nhạc đang có ý này, nhớ tới lời nói và hành động khó giải thích của Thẩm Quý Thanh mấy ngày gần đây, nàng chần chờ trong chớp mắt, rồi mới nói: “Ta cảm thấy Thẩm Quý Thanh cũng đã nhớ lại chuyện kiếp trước, bằng không cho dù ta có khôi phục trí nhớ, hắn cũng sẽ không sốt ruột đến vậy.”

Thẩm Tinh Lan nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Cô cũng phát hiện, cho nên…”

Hắn xoay mặt nàng lại, đối diện với mắt nàng, nghiêng đầu, đặt lên đôi má ửng hồng của nàng một nụ hôn, nói: “Cho nên, đừng diễn trò cùng hắn nữa.”

Ngay khi Tô Trường Nhạc định gật đầu nói được thì thấy Thẩm Tinh Lan nói xong, liền nắm cằm nàng lên, nặng nề chặn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của nàng.

Thẩm Tinh Lan siết chặt eo nàng, mạnh mẽ xông vào miệng nàng.

Nụ hôn này độc đoán hơn bình thường, thậm chí có chút thô lỗ, đầy tính chiếm hữu, như muốn nuốt chửng người ta vào bụng, gần như điên cuồng yêu cầu ngọt ngào từ miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng, mạnh mẽ cho phép.

Trong kiếp này, mỗi lần hôn của hai người, Thẩm Tinh Lan hầu hết đều dịu dàng và tràn đầy ngọt ngào, nhưng hiếm khi mạnh mẽ như vậy khiến người ta không thở nổi.

Mặc cho nàng vùng vẫy và đánh đập thế nào, Thẩm Tinh Lan không hề có ý định lùi bước, thay vào đó, hắn càng ngày càng cường thế, như thể muốn xát nàng vào xương và biến nàng chỉ thuộc về một mình hắn, hoàn toàn không cho phép phản kháng.

Khí chất độc đoán mà một nam nhân không thể từ chối ngay lập tức chiếm hết hơi thở của nàng.

Đồng tử Tô Trường Nhạc đột nhiên mở to, có chút sợ hãi trước sự cường thế của hắn, nhưng cũng bởi vì hắn hiếm khi cường thế, tim đập nhanh, nhanh như muốn nổ tung.

Ngay khi nàng bị hôn đến bật khóc, cảm thấy mình sắp ngất đi, Thẩm Tinh Lan mới buông nàng ra.

Hắn ôm nàng, vùi đầu vào cổ mềm mại của nàng. Trong cổ, hô hấp hỗn loạn không giống như lời nói, hơi thở ấm áp phả vào da thịt nàng, hết lần này đến lần khác thì thầm vào tai nàng: “Nàng là của ta, là của ta, của ta.” 

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, đầy dục v0ng độc quyền nguy hiểm.

Không che giấu sự nóng bỏng và điên cuồng.

Tô Trường Nhạc cảm thấy choáng váng vì bị hôn, bên tai ngoại trừ tiếng nỉ non của Thẩm Tinh Lan, còn có tiếng hít thở sâu nặng của hắn, ngay từ đầu không nghe rõ hắn đang nói cái gì, nhưng một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe rõ.

Mặt nóng bừng như thể sắp bị bỏng.

Đôi môi đỏ hồng của Tô Trường Nhạc khẽ nhếch lên, hô hấp rối loạn, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.

“Chàng…” Tô Trường Nhạc vừa mở miệng, phát hiện giọng của mình nũng nịu lạ lùng, sắc mặt lập tức nóng hơn, “Chẳng lẽ chàng đang sợ ta vẫn còn tiếp xúc với Thẩm Quý Thanh…”

“!”

Còn chưa nói hết những lời phía sau, miệng Thẩm Tinh Lan lại bị chặn lại.

Tô Trường Nhạc cảm thấy sau này không thể đi cùng kiệu với Thẩm Tinh Lan nữa, nàng cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ chết trên kiệu bởi vì không thở nổi.

“Không có!” Sau khi Thẩm Tinh Lan buông nàng ra, nàng lập tức lắc đầu nói rõ, “Ta tuyệt đối không dính líu với hắn ta nữa!”

Hốc mắt Tô Trường Nhạc hơi đỏ lên, đáy mắt như nước đẫm sương nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy vẻ buồn bực: “Chàng đã hứa với ta rồi, sẽ không bắt nạt ta nữa.” Đầu lưỡi tê dại, miệng sưng lên, nhưng gì nàng nói ra có chút mơ hồ không rõ trong chốc lát.

Nàng đang đề cập đến những gì hắn đã hứa với nàng trong lần cuối cùng cùng hắn đi tắm.

Thẩm Tinh Lan nhắm mắt lại, áy náy nắm lấy tay nàng một cách tội lỗi và vô tình tát vào mặt hắn.

Tô Trường Nhạc sửng sốt, bỗng dưng lùi về phía sau, ngăn cản ý đồ của hắn.

“Chàng làm gì vậy?”

Thẩm Tinh Lan cụp mắt xuống, bộ dạng làm sai không dám nhìn nàng: “Cô sai rồi, nàng đã nói, làm sai thì phải chấp nhận bị phạt.”

“……”

Đó là những gì nàng đã nói ở kiếp trước, đã qua bao lâu rồi, sao bây giờ chàng vẫn nhớ rõ thế!

Tô Trường Nhạc ngây người, im lặng không nói gì nhìn nam nhân khôi phục lý trí, ngoan ngoãn nhận sai, nụ cười nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.

“Thái tử ca ca cứ ghen tuông lung tung, phải nên phạt.”

Thẩm Tinh Lan gật đầu, lại muốn nắm lấy tay nàng.

Tô Trường Nhạc vội vàng thu tay lại, tức giận nói: “Không phải như vậy!”

Thẩm Tinh Lan cuối cùng cũng ngước mắt lên, hoang mang nhìn nàng một cái.

Tô Trường Nhạc hơi ưỡn thẳng vòng eo, ôm cổ hắn, khẽ mổ một cái lên sườn mặt hắn.

“Chỉ cần phạt…” Nàng tựa đầu vào bả vai rộng lớn của hắn, “Chỉ cần phạt Thái tử ca ca nhanh chóng bắt được phạm nhân làm giả bạc.”

Thẩm Tinh Lan hơi ngẩn ra, cụp mắt nhìn nàng: “Cứ như vậy?”

Tô Trường Nhạc cụp mắt xuống, trên mặt ửng hồng nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: “Được rồi, phạt chàng không được nạp trắc phi và thị thiếp.”

Kiếp trước khi nàng bị ép gả cho Thẩm Tinh Lan, ngay từ đầu cực kỳ chán ghét hắn, đã từng tìm mọi cách để nạp trắc phi cho hắn, cho rằng như vậy hắn sẽ không phiền mình nữa.

Không nghĩ tới sau khánh công yến, Thẩm Tinh Lan, người hiếm khi nói lại bất kể nàng gây ra bao nhiêu rắc rối thì cũng sẽ bùng nổ khi nghe thấy. 

Tức giận đến mức mấy ngày không về Đông cung.

Không nghĩ tới kiếp này, nàng lại muốn độc chiếm hắn thay vì bất kỳ ai bên cạnh hắn.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời nàng nói, đôi mắt lập tức liền cong cong.

Bản thân hắn đã hứa với nàng, sẽ không nạp trắc phi, nhưng do nàng chủ động đưa ra lại là một hàm ý khác.

Hắn vô cùng biết ơn ông trời đã để cho hắn có thể sống lại, để giữa hai người bọn họ không còn hiểu lầm liên tục nữa.

Cuối cùng nàng cũng không còn từ chối hắn và muốn độc chiếm hắn.

Những ngày dài đau khổ sau cái chết của nàng ở kiếp trước dường như đáng giá vào lúc này.

“Được.” Trong lòng Thẩm Tinh Lan ngập tràn vị ngọt ngào của sự mãn nguyện, hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ, dịu dàng và thành kính.



Sáng sớm mùng hai, Thẩm Tinh Lan đã cùng nàng trở về tướng phủ.

Sau khi Tô mẫu biết được nữ nhi khôi phục trí nhớ và mang thai đứa nhỏ, vẫn không yên lòng, vừa nhìn thấy nữ nhi hồi phủ, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Thấy không có bất hòa rõ ràng nào giữa Tô Trường Nhạc và Thái tử, nhất thời an tâm không ít.

Tô Trạch lúc trước từng bỏ văn tòng võ, chạy tới biên quan làm võ tướng nhiều năm, bản thân càng tùy tiện và phóng khoáng, không rụt rè như quan văn bình thường, thấy thê tử khóc đỏ mắt, cũng không quan tâm xung quanh có người, trực tiếp nắm tay bà, vỗ vỗ.

Tô Trạch an ủi nói: “Đã nói đừng quá lo lắng, ngày đó ta thấy niếp niếp khôi phục trí nhớ, không có cho Thái tử sắc mặt chút nào, ta liền biết giữa bọn họ khẳng định sẽ không có vấn đề gì quá lớn.”

Tô mẫu cầm khăn lau nước mắt, khẽ cười nói: “Đại nhân nói phải.”

Tô Trường Nhạc thấy cha mẹ vẫn giống tình cảm hòa hợp như trước, trong lòng càng thêm nghi ngờ danh ca nữ kia có cái gì tốt khiên cho phụ thân kiếp trước như muốn phát điên.

“Hôm qua nghe nói Thái tử phi có hỉ, trong lòng thần phụ có rất nhiều chuyện muốn nói với Thái tử phi.” Tô mẫu vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của nữ nhi.

Bà biết lúc trước nữ nhi và Thái tử như nước với lửa như thế nào, nên lo lắng nàng nhất thời nghĩ không thông mà không muốn đứa nhỏ này.

“Được.” Tô Trường Nhạc cười gật gật đầu, trước khi cùng Tô mẫu rời đi, còn quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Lan một cái.

Tô mẫu không khỏi che miệng cười.

Tô Trường Nhạc quay đầu lại là muốn nhắc nhở Thẩm Tinh Lan, đừng quên bảo cha nàng đề phòng người bên cạnh, hoàn toàn không nghĩ tới lúc mình nhìn quay đầu lại thì bắt gặp đáy mắt lưu luyến không rời biết bao của người ngoài.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô mẫu, hai gò má hơi đỏ lên, hai má hơi ửng đỏ, thân mật ôm lấy tay Tô mẫu, chậc chậc nói: “Nương đừng giễu cợt con.”

Tô mẫu cười ha hả đáp một tiếng được, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn hạ xuống.

Hai mẹ con vừa vào phòng ở hậu viện, Tô Trường Nhạc lập tức cho lui tất cả nô tỳ hầu hạ.

Tô mẫu cảm thấy kỳ lạ, buồn cười hỏi: “Làm sao vậy? Thái tử phi có chuyện gì muốn một mình nói với thần phụ à.”

“Vâng,” Tô Trường Nhạc gật đầu, hơi nhíu mày lại, nói: “Nương, hôm qua nữ nhi ngã khỏi tường thành, lúc mê man bất tỉnh, thật ra đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.”

“Giấc mơ gì?” Tô mẫu vừa hỏi vừa pha trà, tay nghề pha trà rất thành thạo và tao nhã.

Tô Trường Nhạc đơn giản nói hết những chuyện đã phát sinh ở kiếp trước, sau khi nàng nói xong, trước mặt hai mẹ con đã có một chén trà nóng bốc khói trắng.

Tô mẫu nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẫn cố gắng chống đỡ nụ cười, ra vẻ bình tĩnh khẽ nhấp một ngụm trà, nói: “Người ta nói rằng giấc mơ và hiện thực trái ngược nhau, nên Thái tử phi đừng quá lo lắng.”

Tô Trường Nhạc cụp mắt, giả vờ lơ đãng nói: “Nữ nhi cũng cảm thấy giấc mơ này rất kỳ lạ, tình cảm giữa cha và nương rõ ràng tốt như vậy, sao ông có thể vì một ca nữ có dung mạo tương tự nguyên hậu, mà đột nhiên nói muốn nạp nàng ta làm thiếp.”

Nàng nhìn mẫu thân, tim đập nhanh hơn, giả vờ hoang mang hỏi: “Nữ nhi biết nương vốn là nha hoàn của Ôn phủ, sau này gả cho phụ thân lúc ấy vẫn là võ tướng, khi còn trẻ đã cùng ông đến biên quan chịu khổ. Nương lúc còn ở Ôn phủ, có từng gặp qua Nguyên hậu không?”

Mẫu thân của Thẩm Tinh Lan Là Ôn Sơ Ngữ, chính là muội muội của Ôn Ngạn Thần, là đích nữ đứng đắn của Ôn phủ.

Mẫu thân nàng cũng trạc tuổi Ôn Sơ Ngữ, lại từng là nha hoàn ở Ôn phủ, Tô Trường Nhạc lờ mờ cảm thấy giữa mẫu thân và Nguyên hậu khẳng định còn có quan hệ gì mà nàng không biết.

Ví dụ như, mẫu thân từng là nha hoàn bên người Nguyên hậu.

Huynh muội Tô gia từ nhỏ đã biết mẫu thân bọn họ sinh ra không cao, cho nên rất ít khi nhắc tới chuyện này trước mặt mẫu thân, nếu không phải muốn biết rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa phụ thân và Nguyên hậu là gì, Tô Trường Nhạc vô cùng không muốn nhắc tới chuyện này.

“Xoảng ——”

Tay Tô mẫu run lên, chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.

Tô Trường Nhạc không ngờ mẫu thân lại phản ứng lớn như vậy, vội vàng đè tay bà lại, nói: “Nữ nhi chỉ là nhất thời tò mò thôi, nếu mẫu thân không muốn nhắc tới chuyện trước đây, thì không cần đề cập tới.”

“Nguyên hậu…”

Tô mẫu nhắm mắt lại, trên khuôn mặt bình tĩnh nở nụ cười chua xót.

Bà dịu dàng vỗ tay nữ nhi mình, cầm lấy một ly rỗng, rồi tự rót cho mình một tách trà nóng.

“Chuyện trước đây, cũng không phải là chuyện không thể nhắc tới.” Tô mẫu dường như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt dịu dàng càng thêm cảm thương.

Tô mẫu nhấp một ngụm trà, buông chén trà xuống, ánh mắt nghênh đón nữ nhi, mỉm cười: “Thái tử phi thông minh, trước khi Nguyên hậu xuất giá, đúng là thần phụ đã từng hầu hạ Nguyên hậu, là đại nha hoàn bên cạnh nàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.