Chương trước
Chương sau
Editor: Tuyết Giữa Trời Thu

Chắc chưởng quầy cũng không đành lòng để cho nàng thất vọng, nói thêm: “Mấy năm nay, người có thể đoán trúng câu đố về đèn của Trích Tinh lâu càng ngày càng ít. Nếu cô nương không chê, để lão phu lấy cho ngài một chiếc đèn Trung Thu nhé.”

Ban đầu đèn của Trích Tinh cũng không nhất định phải lấy được, theo nguyên tắc, chậm chính là chậm, đồ vật vốn dĩ không nên thuộc về nàng, sao nàng có thể mặt dày giành lấy nó được chứ?

Dung Thư cười từ chối, nhắc đến hoa đăng nàng cũng đang định rời đi, chợt nghe người nọ nói: “Chưởng quầy, lấy chiếc đèn Trích Tinh đưa cho vị cô nương này đi.”

Cũng không đợi chưởng quầy trả lời, hắn nói câu đó xong thì xoay người đi xuống lầu. Chờ đến lúc Dung Thư lấy lại tinh thần đuổi theo thì người đó đã biến mất trên con phố Trường An rả rích mưa thu.

Mà chiếc đèn kia, hắn đã nhường cho nàng.

Dung Thư nghĩ thầm, nếu đêm hôm đó trời không mưa, nàng chưa từng bước vào Trích Tinh lâu, có lẽ nàng sẽ không gặp Cố Trường Tấn. Nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, thì có lẽ hôm nay nàng đã có thể thoát được kiếp tử này.

Đáng tiếc thay, đêm Trung Thu năm 19 Gia Hữu, trên con phố Trường An Thượng Kinh đã đổ xuống một trận mưa.

Từ đó Dung Thu thích nhất là đêm Trung Thu, thích đến nỗi nàng cố chấp chọn ngày 15 tháng 8 năm đó làm ngày đính hôn.

Ngày trăng tròn Trung Thu năm 20 Gia Hữu, Dung Thư gả cho Cố Trường Tấn.

Còn nhớ đến lúc trước khi ra khỏi nhà, mẫu thân có nói với nàng, Cố Trường Tấn mồ côi cha từ nhỏ, tất cả đều dựa vào người mẹ ngày ngày nằm trên giường bệnh của hắn chắt chiu từng đường kim mũi chỉ để cho hắn đi học, nên mới có một Cố Trường Tấn quang diệu môn mi [1] như ngày hôm nay.

[1] Quang diệu môn mi / 光耀門楣: Khiến cho gia đình phải tự hào, làm rạng rỡ tổ tông.

“Từ nhỏ đứa con trai nhà họ Cố đã chịu nhiều đau khổ, khi còn bé ăn không ít khổ cực, Chiêu Chiêu đã nhất quyết phải gả cho y như thế, vậy thì hãy toàn tâm toàn ý đối tốt với y, còn phải hiếu kính với mẫu thân của y. Vậy thì con mới có thể được y kính trọng.”

Nàng cười đồng ý, nói nàng sẽ đối xử tốt với Cố Trường Tấn.

Thành thân 3 năm, mỗi một bộ đồ Cố Trường Tấn mặc, từng miếng ăn đều do chính tay nàng làm, có thể nói là rất tỉ mỉ và chu đáo.

Ban đêm hắn vùi đầu vào công văn, nàng thường sẽ pha cho hắn một tách trà nóng, để lại một ngọn đèn nhỏ chờ hắn đi ngủ. Trời sáng hắn phải thượng triều, một người tham ngủ như nàng vẫn luôn chịu đựng cơn buồn ngủ đứng dậy thay quần áo cho hắn.

Yêu một người sẽ muốn lấy toàn lực mà đối xử tốt với người đó, Dung Thư tự nhận nàng đã làm được điều đó.

Nhưng nàng cũng chưa từng sưởi ấm trái tim hắn.

Dung Thu chỉ nghĩ con người Cố Trường Tấn trời sinh đã lãnh tình ít ham muốn, nàng không bao giờ tưởng tượng được, rằng một người như hắn mà cũng lấy sự dịu dàng của mình giấu một người vào tận đáy lòng.

Làm sao mà nàng có thể gả cho hắn được nếu nàng biết từ lâu trong lòng hắn đã có một người muốn chung sống trọn đời?

Tiếng mưa dần dần nhỏ đi, mọi thứ xung quanh càng lúc càng im lặng.

Dung Thư ho khan vài tiếng, một lượng lớn máu đen tràn ra khoé miệng, khoé mắt nàng mà nàng lại hồn nhiên không hay biết. Con ngươi đã từng đen nhánh sáng ngời, dần dần ảm đạm và mất đi ánh sáng.

Cơn đau xuyên tim thấu xương đã ăn mòn đi ngũ giác của nàng, không thể nhìn thấy một cái gì, cũng không nghe thấy một cái, chỉ còn lại nỗi đau vô bờ.

Nàng nhìn chằm chằm vào hư không, trong lúc hoảng hốt lờ mờ thấy được bóng dáng của một ai đó.

Thân hình kia cao lớn mà rắn rỏi, ẩn trong bóng tối, lại được vài tia sáng nhàn nhạt chiếu vào.

Nàng nhớ đến bóng dáng lúc rời đi của Cố Trường Tấn trong Trích Tinh lâu.

Dung Thư đột nhiên bật cười.

Cho dù là một hình ảnh trong gương, ánh trăng trong nước, thứ nàng thấy cũng chỉ là hình dáng của hắn. Hai tháng trước, cái đêm nàng đi cầu xin hắn, thứ hắn để lại cho cô là một cái quay lưng quyết liệt.

“Cũng tốt.” Nàng cười nói: “Thật ra ta biết chàng vẫn luôn hận ta.”

“Nhưng Cố Trường Tấn à, khi ta gả cho chàng, cũng không biết chàng đã động lòng với nàng ta. Mẹ của ta đưa nàng đi, cũng chỉ là vì ta. Nếu chàng muốn hận, hãy hận một mình ta thôi, được không?”

“Ngàn sai vạn sai, sai vì lúc trước ta đã chọc đến chàng, khiến chàng và nàng ta bỏ lỡ ba năm. Bây giờ ta trả cái danh chính thê này lại cho nàng ta, lại lấy mạng đền cho chàng, chỉ cầu chàng giơ cao đánh khẽ, để mẹ ta bình an đi đến Túc Cháu, để nàng an hưởng tuổi già.”

Những vướng bận không được bày tỏ trong lòng Dung Thư cũng theo lời nói mà dần dần tiêu tan.

Nàng và Cố Trường Tấn, vốn nên vô duyên vô phận, là nàng cưỡng cầu một mối nhân duyên vốn dĩ không thuộc về nàng.

Dung Thư chưa từng tiếc nuối cho mối nhân duyên không được khởi đầu đẹp cũng chẳng thể chết già này, nàng chỉ tiếc nuối một điều là nàng không thể lại phụng dưỡng mẹ của nàng.

Từ lúc nàng được sinh ra, mọi người đều nói nàng là điềm gở. Dù là người thân thì cũng không thiếu gì người ghét bỏ nàng.

Chỉ có một mình mẹ là luôn yêu thương và che chở cho nàng.

Dung Thư nhắm mắt lại, như thể đang trở về năm 4 tuổi ấy.

Tháng ba tại phủ Dương Châu, sơn sắc như nga, hoa quang như má [2].

[2] Sơn sắc như nga, hoa quang như má - 山色如峨, 花光如頰: núi non xanh tốt, hoa xuân rực rỡ như gò má thiếu nữ.

Nàng dựa vào lòng mẹ, chiếc thuyền lắc lư trôi theo dòng nước. Mẹ nhẹ nhàng vỗ về trán của nàng, hỏi nàng: “Chiêu Chiêu của chúng ta còn đau không?”

Dung Thư vốn định nói “Không đau”.

Từ nhỏ nàng đã rất sợ đau nhưng nàng dù gì cũng là trưởng nữ của Thừa An hầu, trong xương cốt lại có chút cứng đầu. Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ ở trước mặt mẹ mới tùy tiện kêu lên tiếng “Đau”.

Dung Thư cười xong thì rơi nước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được, nói nhỏ: “Mẹ, Chiêu Chiêu đau quá.”

Mưa như vũ bão, bắn tung những mái ngói đen tạo ra một làn khói nhẹ.

Một chiếc đèn lồng chạm khắc bị gió thổi bay xuống đất rồi lăn vào vòng, giấy vàng nhạt bị mưa thấm ướt nhẹp, ánh sáng bên trong dần yếu ớt rồi vụt tắt.

Lửa tắt trong nháy mắt, tiếng “Đau” nhỏ như muỗi kêu cũng bị bao phủ trong màn mưa. Trong phòng dần dần không còn âm thanh, chỉ còn hai bóng người bị chìm sâu vào trong bóng tối của mặt trời.

Tác giả có lời muốn nói: Hu hu toàn văn cảnh ngược nhất chắc là đoạn khi nữ chính chết, sau này cũng sẽ viết lại đoạn này nhưng từ góc độ của nam chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.