Chương trước
Chương sau
Thực ra sớm tại trước khi Phong Thần làm khó, Bạch Nhạc liền đã khôi phục ý thức, chỉ là quá bận rộn lắng lại linh lực hỗn loạn trong cơ thể nên mới không tỉnh lại.
Nghiêm cách mà nói, lần này mạng của Bạch Nhạc là do Dương Nghiên và Liễu Như Tân cứu về.
Cường hành thôn phệ linh lực Ba Chí Viễn, ma khí hỗn tạp kia dù có là Thông Thiên Ma Công cũng căn bản không cách nào tiêu hóa được nổi.
Trong người Bạch Nhạc, ma khí do Thông Thiên Ma Công tu thành, linh lực do Linh Tê Kiếm Quyết mang tới, cộng với ma khí thôn phệ được không ngừng xung đột lẫn nhau, tình hình có thể nói là đã đến mức độ vô cùng ác liệt.
Nếu cứ tiếp tục thế này, nhiều nhất không đến một hai canh giờ, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng mà, vừa đúng lúc này, Dương Nghiên và Liễu Như Tân tìm được Bạch Nhạc, đồng thời ra tay trợ giúp Bạch Nhạc khu trục ma khí trong cơ thể.
Thực lực Dương Nghiên và Liễu Như Tân vốn mạnh hơn Bạch Nhạc, hơn nữa linh khí do Huyền Môn công pháp tu ra cực kỳ công chính bình hòa, chính là thích hợp nhất để điều trị lực lượng linh khí trong cơ thể.
Mượn nhờ cỗ ngoại lực này, ma khí trước đó không thể triệt để thôn phệ tiêu hóa rất nhanh liền bị bài trừ, cũng chính nhờ đó, Bạch Nhạc mới khôi phục ý thức.
Dương Nghiên nói ma khí trong cơ thể Bạch Nhạc quá mức quỷ dị, khó mà triệt để khu trục, nguyên nhân thực ra là bởi, nói cho cùng, thứ hắn muốn xua tan căn bản chính là ma khí do Thông Thiên Ma Công mang tới, bản thân thứ này chính là lực lượng của Bạch Nhạc, há lại có thể khu trừ sạch sẽ?
Lúc này, kỳ thực Bạch Nhạc đã vượt qua nguy hiểm, hoàn toàn có thể tỉnh lại.
Chỉ là như thế, chuyện trong cơ thể hắn có được ma khí liền không cách nào giải thích, vậy nên, Bạch Nhạc đành phải tiếp tục mượn nhờ lực lượng của đối phương để vận hành Linh Tê Kiếm Quyết, nhằm chuyển hóa ma khí trong cơ thể thành Huyền Môn linh lực.
Từ căn nguyên mà nói, bản thân ma khí chính là linh lực, chỉ là lấy một loại phương thức khác biểu hiện ra mà thôi.
Thông Thiên Ma Công vốn có được tính bao dung vượt xa các loại ma công khác, dưới sự khống chế của Bạch Nhạc, loại chuyển hóa này tự nhiên càng dễ dàng nhiều, cộng thêm Dương Nghiên và Liễu Như Tân hỗ trợ, rất nhanh Bạch Nhạc liền thừa cơ hoàn thành chuyển hóa đại bộ phận lực lượng, cũng bởi vì như thế, Dương Nghiên mới sẽ cho rằng thương thế Bạch Nhạc đã ổn định lại.
Án theo xu thế trước mắt, nhiều nhất lại thêm chưa đến một khắc đồng hồ, Bạch Nhạc liền có thể thuận thế tỉnh lại, hoàn mỹ hóa giải nguy cơ lần này.
Nhưng mà, khăng khăng vừa lúc đó, Phong Thần đột nhiên làm khó hạ sát thủ với Dương Nghiên, thậm chí muốn mượn danh người trong ma đạo vũ nhục Liễu Như Tân.
Chuyện đến nước này, Bạch Nhạc làm sao còn có thể nhịn được?
Quả thật, chỉ cần hắn không tỉnh lại, nhất thời bán hội Phong Thần căn bản không cố được quản hắn , chờ đến sau khi Dương Nghiên và Liễu Như Tân chết rồi, hắn lại ra tay giết chết Phong Thần diệt khẩu, đấy mới là phương thức an toàn nhất.
Nhưng đối mặt với Dương Nghiên và Liễu Như Tân mới vừa cứu tính mệnh mình, Bạch Nhạc há có thể trơ mắt nhìn bọn hắn chết ngay trước mặt?
Dù phải gánh chịu một chút phong hiểm, vậy cũng bất chấp.
Lúc này Bạch Nhạc vừa mở miệng, lập tức liền hấp dẫn chú ý của chúng nhân.

- Bạch sư đệ!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Phong Thần lập tức cười lạnh, lên tiếng nói:
- Là ai cho ngươi lá gan đùa nghịch uy phong với nhau? Một tên tạp dịch cỏn con, chẳng qua được mấy ngày may mắn, thật tưởng mình là đại nhân vật?
Phốc xuy một tiếng, cổ tay Phong Thần đột nhiên dùng sức, trực tiếp xé mở cổ áo Liễu Như Tân, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, nói:
- Móng vuốt ư? Ta lại cứ không lấy ra đấy, thì sao?
- Phi!
Bỗng nhiên bị người nhục nhã thế này, trong mắt Liễu Như Tân tràn ngập hận ý, nhổ nước bọt về phía Phong Thần, đồng thời đưa tay tát Phong Thần một cái.
Nếu đang ở trạng thái đỉnh phong, Phong Thần thật chưa hẳn là đối thủ của Liễu Như Tân, nhưng hiện tại linh khí đã tiêu hao bảy tám phần, dù cho nộ khí ngút trời, lúc ra tay lại còn được mấy phần lực đạo?
Vừa nhấc tay liền trực tiếp bị Phong Thần bắt được cổ tay, đột nhiên khẽ uốn, lại cường hành trực tiếp bẻ gãy cổ tay Liễu Như Tân, gằn giọng nói:
- Tay nhỏ nhắn dễ thương thế này, ta thấy mà yêu a!
Lúc này, tâm lý Phong Thần đã triệt để vặn vẹo, trước yêu thích Liễu Như Tân bao nhiêu, giờ hận ý lại sâu bấy nhiêu, phảng phất chỉ có ngược đãi khi nhục như vậy mới có thể tuyên tiết phẫn hận trong lòng.
- Tiện nhân!
Đưa tay quất một tát lên mặt Liễu Như Tân, Phong Thần ác độc mắng:
- Tưởng dựa nhân tình cứu ngươi? Đáng tiếc, hắn chẳng qua chỉ là một tên phế vật thôi, ta cứ muốn nhục nhã ngươi ngay trước mặt hắn, lại đã làm sao?
Vừa dứt lời, đồng thời với đó, Phong Thần đột nhiên bắt lấy đầu Liễu Như Tân, đẩy nàng về hướng Bạch Nhạc.
- Cầu xin ta đi, tiện nhân! Tự tay giết hắn, sau đó quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Ngã vào trong ngực Bạch Nhạc, thời này khắc này Liễu Như Tân quần áo xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng thậm chí còn tràn ra vệt máu, bộ dạng chật vật dị thường, nhưng trên mặt lại vẫn lộ vẻ bất khuất:
- Phong Thần, ngươi biết giờ ngươi giống cái gì không? Giống một đứa hề!
Nhìn chằm chằm Phong Thần, trong mắt Liễu Như Tân tràn đầy khinh miệt:
- Ngươi có thể giết ta, thậm chí có thể làm nhục ta, nhưng cho dù Liễu Như Tân nhếch nhác thế nào đi chăng nữa, vậy lại đã sao, chí ít cũng sạch sẽ hơn nhiều loại tiểu nhân ác độc như ngươi.
- Tiện nhân, ngươi muốn chết!

Nhất thời, sắc mặt Phong Thần bỗng chợt trở nên dữ tợn dị thường, thái độ Liễu Như Tân như vậy, không nghi ngờ càng kích thích hắn.
Đạp bước, Phong Thần lần nữa bắt tới Liễu Như Tân.
Nhưng mà, lần này nghênh đón hắn lại là một mạt kiếm quang băng lãnh.
Vươn tay ôm chặt Liễu Như Tân, đồng thời bàn tay Bạch Nhạc khẽ lật, thuận thế rút ra bội kiếm bên hông Liễu Như Tân, gần như cùng lúc với thời điểm Phong Thần nhào tới, một kiếm liền đã đâm ra ngoài.
- Phốc!
Nháy mắt, một mạt kiếm phong màu máu đã nhuộm đỏ tay áo Phong Thần.
Phong Thần tràn đầy lửa giận tưởng muốn phát tiết lên thân Liễu Như Tân, song căn bản không phòng bị đến Bạch Nhạc, càng không nghĩ tới, Bạch Nhạc lại ra tay quả quyết như thế, hơn nữa, một kiếm này còn thật uy hiếp đến hắn.
Cô Vân Xuất Tụ!
Lúc trước Ba Chí Viễn trong tình thế đột nhiên không kịp đề phòng, đều phải ăn lỗ lớn dưới một kiếm này, Phong Thần tự nhiên cũng khó mà có thể tránh đi.
Đấy là Bạch Nhạc còn ôm Liễu Như Tân, xuất kiếm chậm mấy phần, nếu không một kiếm này há chỉ vạch thương cánh tay Phong Thần.
Nhưng mà, dù vậy cũng đủ khiến Phong Thần cả kinh thất sắc.
Khoan nhắc tới bản thân một chiêu kia tinh diệu cỡ nào, lúc này khí tức lộ ra trên thân Bạch Nhạc cũng nghiễm nhiên tuyệt không phải chỉ là thiếu niên vừa mới tu ra linh lực lúc trước.
- Dẫn Linh ngũ trọng? ! Điều này sao có thể!
Một tay cầm kiếm, Bạch Nhạc thuận thế buông lỏng cánh tay ôm Liễu Như Tân, chậm rãi ngăn ở trước mặt Liễu Như Tân.
- Trên đời này không có chuyện gì là không thể, ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được.
Linh lực lưu chuyển, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một mạt sát khí lạnh như băng.
Từ khía cạnh nào đó mà nói, lúc này sát cơ nổi lên trong lòng Bạch Nhạc thậm chí càng thịnh mấy phần so với lúc trước giết Bàn Tử.
Nếu nói Bàn Tử chỉ là tham lam và cay nghiệt, như vậy Phong Thần lại triệt để khiến hắn thấy được mặt ghê tởm nhất, ác độc nhất của nhân tính.
Có chút tội ác, vốn chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.