Chương trước
Chương sau
- Vân tiên tử, ngươi tìm ta?

Lần nữa bước vào chỗ ở của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc thành thành thật thật hành lễ.

- Loại chuyện tu luyện này, không phải liều mạng sẽ hữu dụng, coi như ngươi làm mình mệt mỏi chết, cũng không có khả năng trong vòng ba tháng mở ra Linh Phủ.

Vân Mộng Chân xoay người lại nhìn Bạch Nhạc, khinh miệt châm chọc nói.

Từ Phong không rõ vì cái gì Bạch Nhạc liều mạng như vậy, nhưng nàng lại biết.

Mặc dù trong lòng có chút động dung vì Bạch Nhạc kiên trì cùng chấp nhất, nhưng ngoài miệng lại tuyệt đối không chịu thừa nhận, hơn nữa không biết tại sao, chỉ cần gặp Bạch Nhạc, nàng sẽ rất khó khống chế tâm tình của mình.

Nghe Vân Mộng Chân nói, Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng buổi sáng mình kiệt sức bị Vân Mộng Chân thấy được, sắc mặt lộ ra một tia xấu hổ, chỉ là nghĩ lại, dáng vẻ càng chật vật của Vân Mộng Chân mình cũng không phải chưa thấy qua, trong lòng lập tức thăng bằng rất nhiều.

Dù sao nơi này cũng không có người khác, Vân Mộng Chân nói chuyện khó nghe, hắn cũng lười giả vờ giả vịt.

- Ngươi gọi ta tới, sẽ không chỉ vì đả kích ta chứ?

Bạch Nhạc trợn trắng mắt, tức giận hỏi lại.

- Thanh kiếm bên người Thông Thiên Ma Quân kia, ngươi có thấy qua hay không?

Nói đến chính sự, sắc mặt của Vân Mộng Chân cũng ngưng trọng hơn mấy phần.

Trước đó tu vi của nàng không có hoàn toàn khôi phục, không cảm ứng được khí tức của Côn Ngô Kiếm cũng không quá để ý.

Thế nhưng cả ngày hôm qua, Vân Mộng Chân tự mình bay vào phía sau núi điều tra, lại vẫn không cảm ứng được khí tức của Côn Ngô Kiếm, kết quả này lập tức để Vân Mộng Chân bất an.

Dù sao lúc trước nàng một đường đuổi theo Thông Thiên Ma Quân không thả, chính là vì đoạt lại Côn Ngô Kiếm, bây giờ bỏ ra cái giá lớn như vậy, lại không thể tìm về Côn Ngô Kiếm, kết quả này, quả thực khiến Vân Mộng Chân có chút khó mà tiếp nhận.

Huống hồ, thời gian kéo càng lâu, tin tức càng khó phong tỏa, một khi tin tức Thông Thiên Ma Quân xuất hiện ở Linh Tê Kiếm Tông truyền ra, vô số người của Ma môn, chỉ sợ đều sẽ chen chúc tới, đến lúc đó, lại muốn tìm Côn Ngô Kiếm về sẽ càng khó khăn.

Đương nhiên, bây giờ nàng tìm Bạch Nhạc đến hỏi thăm lần nữa, ngược lại cũng không phải thật hoài nghi Bạch Nhạc, chỉ là vô ý thức muốn tìm càng nhiều manh mối mà thôi.

- Không có a!

Trong lòng Bạch Nhạc run lên, nhưng mặt ngoài vẫn không có lộ ra nửa điểm dị thường.

- Trước đó không phải đã nói với ngươi rồi sao, lúc ấy ta cũng ngất đi, chờ khi tỉnh lại, là tình cảnh như thế, về sau ngươi liền...

- Đủ rồi!

Mí mắt đột nhiên nhảy một cái, nghe Bạch Nhạc lại muốn nhắc tới chuyện lúc trước, Vân Mộng Chân lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Là chính ngươi hỏi, không phải ta muốn nói.


Bạch Nhạc hậm hực hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì.

- ...

Mặc dù hận không thể một tay chụp chết tên khốn này, nhưng cuối cùng Vân Mộng Chân vẫn khống chế được tâm tình của mình.

- Từ ngày mai trở đi, đệ tử ngoại môn của Linh Tê Kiếm Tông cũng phải vào trong quần sơn tìm kiếm tung tích của Thông Thiên Ma Quân! Sự tình liên quan tới thanh kiếm kia, ta sẽ không nói cho những người khác, bất quá ngươi phải cẩn thận lưu tâm, chỉ cần có thể tìm về thanh kiếm kia, cho dù ngươi không cách nào mở ra Linh Phủ, ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng.

Sự tình liên quan tới Côn Ngô Kiếm, bây giờ hẳn còn không có truyền ra, quan hệ đến mặt mũi của Đạo Lăng Thiên Tông, nàng không muốn càng nhiều người biết! Cho dù muốn mượn lực lượng của Linh Tê Kiếm Tông tìm kiếm, cũng không thể nói phá.

So với những người khác, mặc dù Bạch Nhạc đáng giận, nhưng dù sao sự tình Bạch Nhạc biết đã đủ nhiều, cũng không quan tâm biết thêm một chút.

Kể từ đó, so với những người khác, Bạch Nhạc ngược lại là người nàng có thể tín nhiệm nhất ở Linh Tê Kiếm Tông lúc này.

- Ta có thể không đi sao?

Bạch Nhạc nháy mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Vân Mộng Chân hỏi.

Để hắn đi tìm Côn Ngô Kiếm, đây không phải là điển hình của trộm hô bắt trộm sao? Chỉ cần nghĩ đến cái này, Bạch Nhạc liền khó tránh khỏi có chút chột dạ.

- Ngươi cứ nói đi?

Sắc mặt Vân Mộng Chân khó coi nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lạnh lùng hỏi ngược lại.

- ...

... ... ..... . .

Đi ra chỗ ở của Vân Mộng Chân, chuyện này rất nhanh liền bị Bạch Nhạc quên sạch sành sanh.

Sự tình tìm kiếm Côn Ngô Kiếm và Thông Thiên Ma Quân đã chú định không có kết quả, nơi nào trọng yếu bằng mình tu luyện.

So với Vân Mộng Chân chỉ biết uy hiếp không cho chỗ tốt, thì vị Từ trưởng lão kia đáng yêu hơn nhiều lắm, phiền phức mà mình mệt mỏi chết cũng khó có thể giải quyết, đối với người ta mà nói, bất quá chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.

- Đây là Bạch sư đệ a?

Đi vào Lạc Hà phong, mới vừa báo ra danh tự, liền có đệ tử tiến lên đón, chủ động giải thích nói.

- Ta là đệ tử ký danh của Từ trưởng lão, Dương Nghiên!

Dương Nghiên, nghe được cái tên này, trong lòng Bạch Nhạc bỗng nhiên xiết chặt.

Đối với danh tự đệ tử nội môn trong tông môn, có lẽ Bạch Nhạc còn lạ lẫm, nhưng danh tự mấy thiên tài xuất sắc nhất, Bạch Nhạc lại nghe nhiều nên thuộc! Không có cách nào, những đệ tử nội môn kia cách tiểu tạp dịch như Bạch Nhạc quá xa, nhưng những thiên tài ngoại môn này, lại là đề tài câu chuyện mà mập mạp thường xuyên lấy ra chém gió, tự nhiên sẽ nhớ rõ.

Dương Nghiên này, ở toàn bộ ngoại môn, thực lực tuyệt đối có thể xếp vào trước mười.

Thả ở trước kia, loại nhân vật này chỉ sợ ngay cả nhìn cũng không nhìn Bạch Nhạc một cái, nhưng hôm nay lại có vẻ hiền hòa như thế, quả thực để trong lòng Bạch Nhạc có chút phức tạp.


Đương nhiên, ý nghĩ như vậy cũng chỉ lóe lên ở trong đầu Bạch Nhạc, rất nhanh liền phản ứng lại.

- Bạch Nhạc bái kiến Dương sư huynh!

- Đồng môn sư huynh đệ, cần gì đa lễ.

Dương Nghiên khoát tay áo, không có chút giá đỡ mở miệng nói.

- Sư tôn đã phân phó, sự tình biệt viện, ta sẽ an bài giúp Bạch sư đệ.

Có Dương Nghiên trợ giúp, thời điểm liên hệ với Tạp Vụ Điện, tự nhiên không có bất kỳ khó khăn gì, dễ dàng liền an bài Bạch Nhạc vào một gian biệt viện.

Thời điểm giúp Bạch Nhạc xử lý những chuyện này, Dương Nghiên cũng nói bóng nói gió không ngừng nghe ngóng quan hệ giữa Bạch Nhạc và Từ trưởng lão, đáng tiếc, mặc cho hắn thăm dò như thế nào, Bạch Nhạc cũng không có lộ ra một chút.

Không phải Bạch Nhạc muốn che giấu, mà hắn và Từ trưởng lão căn bản không có bất cứ quan hệ nào a!

Về phần sự tình nhận biết Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc càng không dám lộ ra, nếu không vạn nhất truyền đến tai nữ nhân kia, đây không phải là muốn bị diệt khẩu sao.

Đưa tiễn Dương Nghiên, Bạch Nhạc mới chính thức có thời gian đến quan sát tỉ mỉ căn biệt viện này.

Kỳ thật cả biệt viện chỉ không đến ba trăm mét vuông, nhưng từ khi bước vào tiểu viện, Bạch Nhạc có thể rõ ràng cảm nhận được một trận linh lực nồng đậm, cho dù không tu hành, cũng có thể làm người cảm thấy tâm thần thanh thản.

Mặc dù trong phòng bố trí không xa hoa, nhưng lại lộ ra mấy phần tinh xảo, vô luận là đồ dùng trong nhà hay vật dùng tu luyện đều đầy đủ mọi thứ. So với phòng nhỏ của Bạch Nhạc trước đó, điều kiện nơi này quả thực là Thiên Đường.

Ở trong phòng dạo qua một vòng, rất nhanh Bạch Nhạc liền bình tĩnh lại, hắn biết rõ hết thảy bắt nguồn từ cái gì.

Mặc dù bây giờ mượn mấy phần vận khí đạt được Từ trưởng lão thưởng thức, nhưng cuối cùng, thực lực của mình mới là mấu chốt nhất.

Trong thời gian ngắn, người khác không rõ quan hệ của mình và Từ trưởng lão, tự nhiên không dám tùy tiện động thủ. Nhưng thời gian dài, giấy chung quy không gói được lửa, nghĩ đến vị Từ trưởng lão kia cũng sẽ không thật chú ý tới sự tình của tiểu nhân vật như mình, nếu không thể biểu hiện ra đầy đủ tiềm lực và giá trị, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị đào thải ra ngoài.

Muốn không bị đào thải, biện pháp duy nhất là nắm chặt hết thảy thời gian cùng cơ hội tu luyện.

Cổ tay khẽ đảo, bội kiếm tới tay, có kinh nghiệm tối hôm qua, chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Nhạc lần nữa bày ra thức mở đầu của Linh Tê Kiếm Quyết.

Không giống thời điểm ở phòng nhỏ, cơ hồ là trong nháy mắt, Bạch Nhạc liền cảm nhận được vô số linh khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể mình, trình độ dẫn linh so với trước đó, chí ít đề cao ba đến năm lần.

Mặc dù thống khổ cũng theo đó tăng lên, nhưng kết quả này vẫn để Bạch Nhạc cao hứng không ngậm miệng được.

Khổ một chút thì sợ cái gì, chỉ cần có hiệu quả, cho dù Bạch Nhạc đau đến chết đi sống lại, cũng sẽ không lùi nửa bước.

Hơn nữa, từ khi nắm chặt kiếm, Bạch Nhạc liền ẩn ẩn cảm giác được, tựa hồ trong cõi u minh có một thanh âm nói với mình, đây mới là con đường thích hợp mình nhất!

Cho nên cho dù biết rõ tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết cực kì gian nan, nhưng Bạch Nhạc không có ý nghĩ từ bỏ chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.