Sở Liệt mặt trắng nhợt rồi lại đỏ bừng lên, lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy.”
Hắn toàn thân đau đến cơ hồ tê dại, nằm thẳng đơ trên gường, hỏi: “Vậy thì cần phải làm nhục quả nhân đến mức độ này sao? Hoàng nhi, quả nhân tự hỏi mình không làm chuyện gì thực có lỗi với ngươi.”
Hắn thương Sở Liệt như khối thịt trên đầu tim, che chở cưng chiều nhân nhượng, nhưng hiện tại xem ra tình phụ tử cũng vậy, cũng là hắn tự mình đa tình sửu nhân tác quái mà thôi.
Cho dù là uống rượu mất khống chế, tình triều khó nhịn, cũng không thể làm như vậy đối với phụ thân của mình.
“Nghiệt tử.” Hắn ngay cả trách cứ cũng miễn, nản lòng thoái chí bổ sung một chữ: “Súc sinh.”
Nghiệt tử đã tính là tốt lắm, làm chuyện này đại khái cũng chỉ có cầm thú mà thôi.
Sở Liệt lấy tay bấm huyệt Thái Dương, trên trán gân xanh nổi lên, toàn thân trần như nhộng hiển hiện từng đường nét vân da rõ ràng, chỉ là mặt trên bị cào cấu vết máu loang lổ. Bình ổn hô hấp, thanh niên trầm giọng nói: “Tối hôm qua ta uống quá nhiều, không trưng cầu sự đồng ý của phụ hoàng, thực xin lỗi.”
“…”
Thanh niên hạ tay mình xuống, lộ ra khuôn mặt nhất quán trầm ổn bá đạo,kiên nhẫn như thường: “Nhưng ta không hối hận.”
“Quả nhân cũng không biết nữ nhân trong cung đã khan hiếm đến trình độ này.” Hắn dùng biểu tình thản nhiên gần như tê liệt nói.
“Mặc kệ người khác.” Sở Liệt nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243128/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.