Thập phần không khéo, dự cảm của hắn trở thành sự thật.
Ngọ thiện qua chưa lâu liền truyền về tin thái tử giữa lúc đi săn bị chồn cắn thương cánh tay, nghe nói thương thế không sâu nhưng chảy không ít máu làm cho chúng thái y ở hiện trường sợ đến mức râu ria vểnh lên sắc mặt trắng bệch.
Buổi sáng cánh tay của thanh niên còn khoác bên hông hắn, thập phần ấm áp hữu lực…Không biết có phải là uất khí công tâm hay không, ***g ngực hắn bắt đầu nghẹn lên một cỗ phế khí, chính là loại khí không thể phun ra không thể nuốt vào, lại không biết phải làm sao để phát tiết.
Không bao lâu sau Dung Dũ cầu kiến, máu của thái tử nếu như đã lấy được thì có thể bắt đầu huyết cốt nhận thân.
Thanh niên mở chiếc hòm mang đến ra, bên trong bày một đốt xương trắng. Hắn trừng trừng nhìn không chuyển mắt khúc xương trắng nhợt rợn người kia, hận không thể phát oán khí ngút trời trong lòng lên mớ xương cốt vô tội đó. Bên cạnh hắn đã không còn ai, vì sao còn muốn cướp đi người cuối cùng nữa mà?
Vứt thứ ngoạn ý này đi, tốt nhất là…nghiền nát thành tro! Kể cả cái gọi là chân tướng cũng vậy, vùi xuống hoàng thổ vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời…
Chỉ cần một câu mà thôi, hài tử sẽ là của hắn.
Nhưng hắn lại không thể thực có lỗi với tổ tông…Quốc pháp gia pháp nặng tựa Thái Sơn, huyết thống hoàng triều Sở gia luôn luôn thuần khiết…
“Bệ hạ, phải bắt đầu rồi.” Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243123/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.