Kỳ thật, năm đó hắn đối xử với hoàng hậu cũng không tính là kém cỏi.
Tuy rằng còn trẻ chưa thể nào định tính, nhưng về chuyện ăn mặc thường ngày không một chút bạc đãi càng chưa từng có nửa lời nói nặng với nàng. Được rồi, tuy rằng lời tâm tình hắn cũng chưa bao giờ nói với ai.
Chẳng lẽ là bởi vì mình tuổi quá nhỏ cho nên phòng sự không thuận? Vừa nghĩ đến có thể do loại nhân tố này, hắn liền cảm thấy cả người uể oải khó chịu.
Vậy Lý Tu Trần không phải cũng chỉ có một nhi tử sao? Như vậy xem ra, dũng mãnh phi thường thì cũng chỉ có hạn mà thôi.
Trên đường hồi cung, tổng quản đã hầu hạ hắn nhiều năm thực tri kỷ hỏi: “Bệ hạ, đợi lát nữa muốn đến chỗ Ngọc phi sao?”
Hắn lòng còn đang chịu đả kích, ngữ khí thê lương gật đầu: “Đi thôi, quả nhân cũng đã mấy ngày không gặp nàng.”
Kỳ thật ngày ấy Ngọc phi cũng là bị ủy khuất, chính là nàng cùng Liệt nhi dù sao vẫn bất đồng. Ngọc phi đối với hắn chỉ là một vật nhỏ để tìm tiếng cười, có như thế nào cũng đều có hạn độ, nhưng Sở Liệt hiện tại chính là tâm của hắn. Vừa nghĩ đến khối thịt trong lòng có thể không phải của mình, loại cảm giác này liền đủ để làm người ta chết đuối.
Không để cho hạ nhân thông báo, hắn tính cho Ngọc phi một kinh hỉ nho nhỏ.
Từ tài nhân đến quý phi khoảng cách chỉ là một đạo ý chỉ, nhưng từ Ngọc Đường điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243121/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.