Chương trước
Chương sau
Thôi được, dù sao cô cũng không chết, chỉ cần con rắn kia không phải là Liễu Huyền Dạ thì được rồi:
- Anh nói xem, Lục U Minh có bị quỷ sai Địa ngục bắt đi không?
- Sẽ không.
- Trước đây anh ta là quỷ sai, hơn Địa phủ đó, sao quỷ có thể tránh thoát khỏi tay bọn họ được?
Thực ra cô cũng không hi vọng Lục U Minh bị bọn họ tóm được, đây tính là ngang nhiên gây khó dễ cho chính phủ sao?
- Em không tin năng lực của anh ta sao? Ít nhất trước khi anh ta chưa tìm được mẹ, anh ta nhất định sẽ không để mình gặp chuyện không may, em phải tin tưởng anh ta.
Nhìn biểu cảm chắc chắn của Liễu Huyền Dạ, chắc là Lục U Minh không dễ dàng bị bắt được đâu!
- Ngọc Bỉ Ngạn không phải anh ta lấy đi à?
Ngọc Bỉ Ngạn có thể khống chế quỷ hồn và con người, bây giờ Lục U Minh rất cần nó.
- Anh cũng hi vọng là bị anh ta lấy đi, nếu ngọc Bỉ Ngạn nằm trong tay anh ta, anh ta sẽ không nghĩ đến chuyện muốn dẫn em đi.
Liễu Huyền Dạ cau mày, đây là lần đầu tiên cô thấy anh khẩn trương vì người khác như vậy.
Cô ngồi trên ghế sofa ôm Huyền Dạ:
- Nhất định Lục U Minh sẽ không sao đâu.
Sau đó cô và Liễu Huyền Dạ ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Lúc nhận được điện thoại của Chung Linh, cô mới biết mình lại đến muộn, may mà Chung Linh là ông chủ của cô, hơn nữa ‘Vô Quy’ cũng không cần quẹt thẻ đi làm, nếu không cô đi muộn nhiều như vậy không đủ trừ một tháng tiền lương.
Không ngờ Chung Linh ở bên kia lại nói:
- Bây giờ cô là nghỉ bệnh vì tai nạn lao động, vốn nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt! Tôi gọi điện là hỏi thăm cô một chút, cô khẩn trương như vậy làm gì.
- Không được, cho dù nghỉ ngơi cũng cần phải ngày mai hẵng nghỉ, không phải hôm nay cô muốn đi Tường Vi Hoa Viên sao? Bây giờ đi chưa, nếu chưa đi thì đợi tôi, bây giờ tôi tới.
- Cô đừng tới đây, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.
- Không được, tôi đã ra cửa rồi… Lập tức đến…
Nói xong cô tắt điện thoại.
Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy chú chủ cửa hàng không bình thường lắm, các loại phản ứng đều không thích hợp, tuy ông ta làm người ta có cảm giác hòa ái dễ gần.
Về phương diện khác oán linh là oán khí trong lòng người chết, sau khi tinh thần nào đó chi phối nó không bằng lòng chết đi mà hình thành một loại năng lượng, khó đối phó hơn quỷ hồn nhiều, Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Chung Linh xử lý Anna sạch sẽ, nếu không trong lòng luôn có bóng mờ.
- Em đi đâu thế?
Cô mới đứng dậy, Liễu Huyền Dạ liền mở mắt ra:
- Em có thể đi đâu được? Không nghe anh nói nữa, sắp không kịp rồi, sau khi Mặc Nhi tỉnh lại nhớ cho con uống sữa đó.
- Một tay em còn chưa có khỏi, muốn một tay khác cũng bị thương sao?
- Phi phi phi, đừng rủa em, không sao.
Cô lấy Ngọc Thạch treo trên cổ ra:
- Em mang theo cái này, không phải còn có anh sao?
- Vẫn không được.
- Chỉ một ngày hôm nay thôi, em đảm bảo ngày mai sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không đi đâu cả.
Cô luôn đảm bảo mãi, cuối cùng Liễu Huyền Dạ cũng cho cô ra cửa, ra nhà trọ cô liền gọi xe, tuy đường xa cần rất nhiều tiền bạc, nhưng cô không quản được nhiều như vậy.
Lúc tới Tường Vi Hoa Viên, Chung Linh cũng vừa đến, khi nhìn thấy cô biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ:
- Đã bảo cô đừng đến, sao cô không nghe lời như vậy?
Cô nhanh chóng đến bên cạnh Chung Linh:
- Muốn chuyện này đến nơi đến chốn mà thôi! Nhưng cô cũng biết mà, tôi không tin cô không nhìn ra chủ cửa hàng có vấn đề.
Hóa ra là như vậy:
- Cô đúng là siêu thật.
- Đây không phải là siêu, mà là mưu kế.
Chung Linh nói xong gõ cửa Tường Vi Hoa Viên.
- Được rồi được rồi, cô nói cái gì cũng đúng.
- Như vậy bất luận xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải để ý bản thân mình trước, lúc quan trọng có thể vứt bỏ tôi chạy trối chết.
Cô vừa định trả lời, chủ cửa hàng đi ra:
- Nhanh như vậy sao?
Hình như ông ta đang tìm gì đó, nhìn tới nhìn lui trên người Chung Linh và cô:
- Mau vào đi!
Vẫn ở trong cái đình nhỏ của Tường Vi Hoa Viên, trước khi Chung Linh lấy bình chứa Anna ra thì dặn dò:
- Oán linh này khó đối phó, ông có chuyện gì thì nói với nó qua bình ấy, ngàn vạn lần không được mở ra.
Chủ cửa hàng nhận bình, động tác rất cẩn thận, giống như sợ ném vỡ bình, nhìn vẻ mặt này của ông ta càng thêm chứng thực suy đoán lúc trước của cô.
Elise nói cha An là chủ cửa hàng, Anna hẳn là con gái ông ta…
Cô và Chung Linh cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của chủ cửa hàng, đột nhiên trong lúc đó cô ngửi thấy mùi thơm lạ lùng, đầu hơi mơ hồ, chủ cửa hàng và Chung Linh cũng trở nên mờ ảo.
- Tô Tô?
Cô nghe Chung Linh gọi cô một tiếng, ngã xuống với cô. Trong mơ màng, chủ cửa hàng đi tới trước mặt hai các cô, kiểm tra xem các cô hôn mê hoàn toàn chưa, sau khi chắc chắn các cô không uy hiếp được ông ta, mới nói:
- Có trách thì trách các cô muốn làm hại Anna của tôi.
Chủ cửa hàng nói xong mở nắp bình ra, nhưng bên trong không có cái gì, ông ta dốc ngược bình xuống:
- Anna đâu? Con gái của tôi, Anna của tôi.
Không biết ông ta lấy cái rìu ở đâu ra, đánh về phía cô, cô nhanh chóng mở mắt ra lăn sang bên cạnh, mà Chung Linh cũng lập tức đứng dậy đạp ông ta ngã xuống đất.
Cô tiến lên đá cái rìu ra xa, may mà cô còn nheo mắt, trễ một chút đã bị cây rìu này đánh chết:
- Là ông nuôi oán linh kia sao?
Chung Linh trói chủ cửa hàng lại, ông ta vẫn đang không ngừng vùng vẫy:
- Các người đã làm gì Anna? Các người giấu con bé đi đâu rồi hả?
Cảm xúc của ông ta quá kích động, căn bản không có cách nào trao đổi:
- Tô Tô, cô ở đây trông coi ông ta, tôi vào bên trong nhìn một cái, nói không chừng có thể có phát hiện gì.
Chung Linh nói xong liền vào phòng ngủ của chủ cửa hàng.
- Ông cảm thấy làm oán linh vô cùng vui vẻ sao? Vì trong lòng đứa bé có oán khí mới không chịu rời đi, vậy mà ông còn dung túng cho đứa bé không ngừng hại người…
- Các người trả Anna lại cho tôi, trả lại con gái tôi cho tôi …
- Tôi không biết vì sao cô bé lại qua đời, nhưng nếu cô bé đã rời đi, ông nên để cho cô bé đi đầu thai. Cho dù biến thành oán linh, cũng có thể nghĩ cách đi hóa giải, chứ không phải bao che…
- Anna ở đâu? Anna, Anna, con gái của tôi …
Từ đầu tới cuối cô và chủ cửa hàng không cùng một kênh, ông ta nói của ông ta, cô nói của cô, nhìn ông ta nói chuyện một mình, không ngờ hoàn toàn không nói được như vậy.
Lúc này Chung Linh ôm một cái hộp gần một mét đi ra, cô thấy được sợ hãi trên mặt ông ta:
- Cô bỏ xuống, cô nhanh bỏ xuống, đừng làm hại con gái của tôi.
Chung Linh nhẹ nhàng để hộp lên trên bãi cỏ, ý bảo cô mở nắp hộp ra, cô tò mò mở ra, cô sợ tới mức tay run lên làm cái nắp rơi xuống đất.
Cô thấy bộ dạng oán linh của Anna, cô bé trong hộp đúng la Anna, cô không biết rốt cuộc chủ cửa hàng đã dùng biện pháp gì, giữ được xác chết của cô ta tốt như vậy, nhưng…
Nhưng cảm thấy vô cùng tàn nhẫn, tuy Anna ở trong hộp tinh xảo như búp bê, nhưng chết cũng không chiếm được tự do. Ngực vô cùng buồn bực, bây giờ cô cũng là một người mẹ, cô hiểu tình yêu của cha mẹ dành cho con mình…
- Anna của tôi, các cô trả Anna lại cho tôi.
- Chung Linh…
Chung Linh nhìn cô một cái, lại ôm hộp đến trước mặt chủ cửa hàng:
- Cho dù ông có đồng ý hay không, hôm nay chúng tôi đều phải an táng cô ấy, nếu ông thật sự yêu con mình, hi vọng ông đừng nên ngăn cản.
Sau khi cô chắc chắn dây thừng đủ chắc, mới đi theo Chung Linh ra ngoài:
- Cô chọn được vị trí tốt chưa?
- Làm nghề của chúng ta, chỉ cần là nghề nghiệp giao tiếp với người chết, sẽ biết được.
Sau khi các cô an táng Anna xong thì về Tường Vi Hoa Viên, các cô đi đến nơi trói chủ cửa hàng, chuyện mộ của Anna, chắc chắn phải nói cho ông ta biết.
- Oán linh của Anna đã biến mất sao?
- An táng cô bé chỉ là bước đầu tiên, chủ yếu vẫn là phải xem người bên trong…
Chung Linh đẩy cửa hàng ra, các cô lại đi vào trong.
Nhưng mà cảnh trước mặt nằm ngoài dự đoán của cô và Chung Linh, vậy mà dây thừng trói chặt chủ cửa hàng đã bị tháo ra, mà ông ta thì nằm trong vũng máu, cây rìu lúc trước định chém cô cắm ở ngực ông ta.
- Tự sát sao?
Không đúng không đúng, nếu tự sát cái rìu sẽ không có tư thế này:
- Chung Linh, có người tới đây sao?
- Xem ra thân phận người này không đơn giản, chúng ta vào phòng ngủ tìm tiếp đi, hi vọng có thể tìm được manh mối khác.
Lần đầu tiên vào phòng chủ cửa hàng, cũng không tinh xảo giống như vườn hoa bên ngoài, khắp nơi trong phòng ngủ đều là đầu và tứ chi búp bê, còn có một mảnh vải rách nát và hoa tường vi sắp héo rũ.
Chung Linh lục tung tìm manh mối, bỗng nhiên tìm được một thùng gỗ cũ kỹ, thùng gỗ không có khóa, bên trong có một quyển nhật ký, còn có mấy bức ảnh.
Anna trên ảnh chụp ôm cổ chủ cửa hàng, cười vô cùng vui vẻ.
Chung Linh mở nhật ký ra, cô cũng đến gần nhìn, hóa ra Anna chết là ngoài ý muốn, sau khi ly dị cha An bận… làm việc, rất ít khi ở cùng Anna.
Anna ở nhà một mình trong thời gian dài bắt đầu tự bế, không muốn chơi đùa với các bạn nhỏ khác, cũng không muốn đi nhà trẻ, ngay cả dì mời tới chăm sóc cô bé cũng chưa từng để ý.
Tuy cha An bận rộn nhưng luôn nhớ đến con gái, sợ cô bé cô độc, mỗi lần đi công tác trở về đều mua rất nhiều rất nhiều búp bê cho cô bé. Mà mỗi lần Anna nhìn thấy những con búp bê này đều vặn đầu, bẻ tay, chân chúng xuống… Những tình huống này cha An đều biết, ông ta cần có thời gian mang Tiểu Anna đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng lại không có thời gian.
Sau đó đã xảy ra chuyện…
Có một ngày Anna thừa dịp dì không chú ý chạy ra ngoài, lúc được phát hiện đã chết ở một lùm cây Tường Vi, sau đó cha An liền yêu hoa tường vi, còn từ chức bắt đầu toàn tâm toàn ý chế tạo búp bê.
Sau đó nơi mà cha An ở lại xuất hiện vụ án các cô bé bị kéo thân thể ở nhà, mỗi điểm đều giống như búp bê cha An mua…
Sợ có một ngày nào đó bị người ta hoài nghi, cha An liền bán nhà của mình, bắt đầu chuyển nhà khắp nơi, Tường Vi Hoa Viên cũng là đi đến đâu thì chạy đến đó.
- Cô cảm thấy ai giết ông ta?
Túi sau lưng Chung Linh chấn động dữ dội, bình nhỏ chứa Anna bay ra, ‘rầm’ một tiếng vỡ nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.