Chương trước
Chương sau
Ngọc Bỉ Ngạn là cái gì? cô nhìn Chung Linh đầy nghi ngờ, cô ấy cũng lăc đầu theo cô. Hóa ra không phải tang thi sợ viên thuốc Liễu Huyền Dạ cho cô uống! Hại cô cảm động vô ích một thời gian.
Cho dù huyết ngọc này là gì, nếu nó quan trọng như vậy, đương nhiên cô sẽ không giao ra một cách dễ dàng:
-Bà nhanh thả chúng tôi đi, thừa dịp cô còn không muốn giết chết bà.
-Khẩu khí lớn như vậy sao?
Dì Tôn nói với cô, nhưng tầm mắt vẫn nhìn huyết ngọc trong tay cô:
-Cô đưa nó cho tôi, tôi nhất định sẽ để các người rời khỏi thị trấn Thương Hải an toàn.
Có quỷ mới tin lời bà nói:
-Đưa cho bà chúng tôi có thể sống rời khỏi đây sao?
-Rốt cuộc cô có đưa hay không?
Dì Tôn đã mất hết kiên nhẫn, như người điên xông về phía cô, ra tay với Chung Linh, mà Chung Linh vừa rời khỏi cô, tang thi liền đi về phía cô ấy, cô lập tức theo sát cô ấy.
Mà cô đi theo Chung Linh, Hồ Ninh Hàng lại bị tang thi vây quanh, cô khẩn trương lớn tiếng gọi anh ta:
-Nhanh lại đây.
Nhưng anh ta bị tang thi giữ lấy chân, căn bản không qua được.
Không có biện pháp, cô lại rời khỏi Chung Linh chạy tới bên cạnh Hồ Ninh Hàng, kéo anh ta chạy đến bên Chung Linh lần nữa, chạy tới chạy lui thật sự rất mệt.
Dù sao dì Tôn cũng lớn tuổi, không phải là đối thủ của Chung Linh, không lâu sau phun đầy máu tươi:
-Tôi chưa từng giết người, nhưng bà làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giao bà cho cục cảnh sát.
Cô thấy dì Tôn cho thứ gì vào trong miệng, hình như nếp nhăn trên mặt càng sâu, nhưng cả người càng hưng phấn hơn:
-Cô không làm được chuyện này.
Rõ ràng đã bị đánh tới trọng thương, bà ta vẫn như đánh tiết gà vậy, lại đánh nhau với Chung Linh, vậy mà Chung Linh bị bà ta đánh trúng vài cái, trên mặt đã cục xanh cục tím.
Chung Linh dần dần lực bất tòng tâm, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì một số tang thi này còn đang nhìn chằm chằm cô, trong chớp mắt lúc Chung Linh ngã xuống, A Lạc đến đây:
-Dì Tôn, mọi người đang làm gì thế?
Nghe thấy giọng A Lạc, dì Tôn lập tức dừng động tác, thét lớn với cô ta:
-Không phải dì bảo cháu không được ra khỏi phòng sao? Sao cháu lại không nghe lời như vậy?
-Cháu định nhìn xem mấy người một chút, sau đó không tìm được ở giáo đường, nghe có tiếng động ở dưới này…
Tuy dì Tôn vô cùng phát điên, nhưng nhìn ra được bà ta thật lòng đối xử với A Lạc:
-Cháu nhanh quay về đi.
-Không được, dì không thể làm Tô Tô và Chung Linh bị thương, bọn họ là bạn của cháu.
A Lạc nhìn tang thi trong tầng hầm ngầm, giống như hiểu ra gì đó:
-Dì Tôn, tang thi ở thị trấn Thương Hải đều là do dì sao? Là dì biến thị trấn Thương Hải thành như vậy, còn làm nhiều người chết như thế sao?
-A Lạc, cháu đừng nói nhiều như vậy, sau này dì sẽ giải thích cho cháu.
Lúc bọn họ nói chuyện, nhóm tang thi đã đi tới A Lạc, dì Tôn cũng luống cuống:
-Cháu đi mau!
Bà ta nói xong lấy một cái chuông ra đong đưa vài cái, những tang thi đi tới A Lạc như bị đóng đinh ở đó.
-Cháu không đi.
A Lạc khóc chạy đến bên cạnh cô, đứng trước che chở cho cô và Chung Linh:
-Nếu dì tổn thương bọn họ, vậy giết cả cháu luôn đi!
-Cháu…
Dì Tôn tức giận đến mức không nói nên lời, nhưng thật sự không ra tay với các cô nữa.
-Quay đầu đi! Oan hồn trên người chúng ta đã nhiều lắm rồi.
Tôn Tiểu Thiến biến mất ở khách sạn, vậy mà xuất hiện ở nơi đây, cô ta giống như quen biết dì Tôn.
Tôn Tiểu Thiến? Dì Tôn? Bọn họ đều họ Tôn, chẳng lẽ là người một nhà?
Cách nghĩ lạ lùng vừa mới xuất hiện trong đầu cô, Tôn Tiểu Thiến chủ động nói:
-Thực xin lỗi, là tôi lợi dụng hai người.
-Ngay từ lúc bắt đầu, mục đích của cô không phải là bảo chúng tôi đưa cô quay về sao?
-Đúng vậy, tôi không thể để bà ấy mắc thêm lỗi lầm nữa, cứ tiếp tục như vậy lời nguyền của nhà họ Tôn càng ngày càng nặng hơn. Hiện giờ nhà họ Tôn chỉ còn lại bà ấy và A Lạc, cô không thể chặt đứt huyết mạch nhà họ Tôn được.
Cái gì? A Lạc cũng là người nhà họ Tôn sao?
Kinh ngạc không chỉ có các cô, còn có A Lạc:
-Cháu không phải là cô nhi sao?
Cô ta nắm lấy dì Tôn:
-Dì Tôn, không phải cháu được nhặt về sao?
Hai mắt dì Tôn lóe sáng, không dám nhìn A Lạc. Tôn Tiểu Thiến giải thích cho chúng cô:
-Thực ra cô là con gái của bà ấy, nhưng nữ tu sĩ không thể kết hôn sinh con, cho nên bà ấy mới nói với mọi người rằng cô được nhặt về.
-Tại sao lại như vậy? Vậy mà dì Tôn là mẹ tôi sao?
Chân tay A Lạc luống cuống.
-Cho dù vì A Lạc, tôi cũng không thể bỏ qua cho các người.
Các cô vẫn đắm chìm trong chuyện dì Tôn và A Lạc là hai mẹ con, dì Tôn lại xông về phía cô, cô không có phòng bị nên huyết ngọc trong tay bị bà ta cướp mất.
Bà ta cười lớn mừng rỡ như điên, cô định cướp về tang thi đã chắn trước mặt cô, cô và Chung Linh còn có Hồ Ninh Hàng vội vàng đối phó tang thi, đâu có thời gian lo lắng cho dì Tôn.
Hình như tang thi ở đây còn lợi hại hơn tang thi gặp lúc trước, các cô không chống đỡ được, A Lạc cũng gia nhập vào, nhưng không có tác dụng gì.
-Trên tay bà còn dính bao nhiêu máu tươi nữa?
-Máu tươi trong tay cô cũng không ít hơn tôi đâu! Hơn nữa chúng ta mới là người một nhà, cô hà tất phải giúp bọn họ.
-A Lạc là con gái của bà, ngay cả cô ấy mà bà cũng không bỏ qua sao?
-Dù sao đều phải chết, chết sớm chết muộn có khác nhau sao?
Tôn Tiểu Thiến và dì Tôn đang tranh luận, dì Tôn nói xong phun ra một ngụm máu, cô nhìn thoáng qua mặt đất, máu bà ta phun ra có rất nhiều côn trùng bò lúc nhúc.
Sau đó lại nghe bà ta nói với Tôn Tiểu Thiến:
-Tôi có thể sống quá hai mươi tuổi, đều dựa vào những con trùng cổ này, cô biết bị trăm côn trùng cắn tim có cảm nhận gì không?
-Việc gì phải làm vậy?
-Cho dù sống không bằng chết, tôi cũng sống tạm nhiều năm như vậy, ai bảo phụ nữ nhà họ Tôn đều không sống quá hai mươi tuổi.
Bọn họ còn đang tranh cãi, bên các cô lại bị tang thi áp chế không làm gì được, tang thi bắt lấy cô bóp chặt cổ của cô, bả vai cô bị cắn, đau đớn làm cô nhe răng trợn mắt, lập tức hô to gọi nhỏ:
-Trời ơi trời ơi, tôi bị tang thi cắn, sẽ không biến thành tang thi đó chứ?
Tôn Tiểu Thiến nhìn tình huống bên các cô, đoán là chậm trễ chút nữa các cô đều mất mạng, cho nên bóp cổ dì Tôn:
-Thực xin lỗi, bà đã ngu ngốc như vậy, tôi không thể giữ bà lại nữa.
-Cô…
Sau khi dì Tôn chết, những tang thi này giống như mất đi năng lực hành động, tất cả đều ngã trên mặt đất, biến thành thi thể bình thường.
A Lạc khóc, nhưng cô ta không chạy đến bên cạnh dì Tôn, cô biết cô ta có rất nhiều lời muốn hỏi bà ta, cô đi đến bên cạnh cô ta, cầm tay cô ta nói:
-Không sao rồi.
Hình như mỗi lần an ủi người khác tôi đều chỉ biết nói một câu này.
Lúc này Tôn Tiểu Thiến lại đi tới, hẳn là cho đến bây giờ Hồ Ninh Hàng chưa từng thấy quỷ, lập tức ôm lấy cánh tay của cô, trốn ở phía sau cô. Tôn Tiểu Thiến đưa huyết ngọc cho cô lần nữa:
-Lúc trước tôi đã từng nói rồi, thứ này là đồ gia truyền của nhà họ Tôn chúng tôi, tên là ngọc Bỉ Ngạn, theo truyền thuyết là tảng đá tới từ địa ngục, có thể khống chế tâm trí con người cũng có thể khống chế quỷ hồn và thi thể…
-Nếu lợi hại như vậy, vì sao cô còn đưa cho chúng tôi?
-Thực ra tôi thật sự muốn hai người giúp đỡ, tìm được một miếng ngọc Bỉ Ngạn khác, như vậy huyết chú của nhà họ Tôn sẽ được giải, A Lạc cũng không chết thảm ở tuổi hai mươi.
Sau đó Tôn Tiểu Thiến nói chuyện xưa với các cô, chính là chuyện tổ tông nhà họ Tôn bọn họ.
Chuyện xưa cẩu huyết giống như phim truyền hình vậy, mấy đời nhà họ Tôn làm quan lớn, rất nhiều thành viên, còn được hoàng đế vô cùng yêu quý. Nhưng vị hoàng đế nào đó nhìn trúng con dâu tổ tiên nhà họ Tôn, mà tổ tiên đó vì làm hoàng đế vui vẻ, không chút do dự đưa vợ mình vào cung.
Sau khi tiến cung người phụ nữ này buồn bực không vui, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, đương nhiên là tràn ngập oán hận nhà họ Tôn. Tuy nhiên hoàng đế rất sủng ái cô ta, nhưng không lâu sau vẫn hậm hực mà chết.
Trước khi chết cô ta nguyền rủa nhà họ Tôn đoạn tử tuyệt tôn, tất cả phụ nữ cũng sẽ chết thảm trong tuổi hai mươi. Ngày Tôn Tiểu Thiến xuất giá năm hai mươi tuổi, trên đường đưa dâu bị kẻ bắt cóc sát hại, vứt xác ở vùng hoang vắng.
-Nếu không giải huyết chú, A Lạc cũng sẽ sống không quá hai mươi tuổi, nhà họ Tôn thật sự không còn một người rồi.
Tôn Tiểu Thiến nói tiếp:
-Sau khi tôi mất cũng cảm thấy vận mệnh bất công, hại chết rất nhiều người vô tội, tôi không muốn thanh minh cho mình, nhưng chỉ cần vẫn còn huyết chú, lệ khí trên người tôi cũng không thể loại trừ, tôi cũng chỉ có thể dạo chơi ở nhân gian làm lệ quỷ.
-Chúng tôi phải làm gì mới tìm được miếng ngọc Bỉ Ngạn khác?
Cho dù không giúp Tôn Tiểu Thiến, chúng cô cũng không đành lòng để A Lạc chết oan chết uổng trẻ như vậy.
-Nếu các cô có thể tìm được ngọc Bỉ Ngạn giải trừ huyết chú của nhà họ Tôn, các cô đều có thể mang hết kho báu bên trong.
-Kho báu sao?
Cô nhìn Hồ Ninh Hàng, bọn họ bị kho báu lừa gạt tới:
-Mạn Châu Sa Hoa là cô sao?
Tôn Tiểu Thiến im lặng, một lúc lâu sau mới nói:
-Không phải tôi cố ý hại bọn họ, tôi vốn hi vọng nhiều người tìm ngọc Bỉ Ngạn giúp tôi một chút, kết quả bọn họ lại gặp phải tang thi.
Đột nhiên tay Hồ Ninh Hàng nắm lấy tay cô dùng lực hơn, cô thấy cảm xúc của anh ta dao động nên không so đo:
-Chị, là cô ta…
Nếu Tôn Tiểu Thiến không phải là quỷ, chắc chắn lúc này Hồ Ninh Hàng đã tiến lên, cô vỗ tay anh ta an ủi:
-Anh nên cảm thấy may mắn vì mình còn sống, tất cả những người phạm sai lầm đều phải bị trừng phạt.
-Một miếng ngọc Bỉ Ngạn khác ở lăng Quý Phi.
-Lăng Quý Phi sao? Cô bảo chúng cô giúp cô trộm mộ à? Người ta là người chết đó?
Trong lòng cô kháng cự, loại chuyện trộm mộ này cô và Chung Linh đều không am hiểu chút nào, nhưng trong lúc vô thức thấy được A Lạc, cô lại do dự rồi.
Tôn Tiểu Thiến lập tức giải thích với các cô:
-Không phải lấy gì đó của người chết, Quý Phi kia là vợ tổ tiên nhà họ Tôn, là người phụ nữ hạ huyết chú nhà họ Tôn.
-Chung Linh?
Tuy cô rất muốn giúp A Lạc, nhưng chuyện vượt qua phạm vi năng lực của các cô, các cô cố gắng giúp đỡ chỉ biết cả mạng mình đều mất. cô không biết mình trở nên lý tính như vậy khi nào, không đầu nóng lên giống như trước kia.
Quen Chung Linh lâu như vậy, gần như ở bên cạnh nhau mỗi ngày, chỉ liếc mắt một cái cô ấy liền hiểu ý cô, lập tức nói với Tôn Tiểu Thiến:
-Cô đã bảo nhóm Hồ Ninh Hàng đến đây tìm kho báu giúp cô, có phải cũng triệu tập những người khác hay không?
-Đúng vậy.
Vậy mà Tôn Tiểu Thiến kéo rất nhiều người đến:
-Hôm nay sẽ có một nhóm người tới thị trấn Thương Hải, trong số bọn họ có nhiều cao thủ trộm mộ.
-Cho nên nói, cho dù chúng tôi không đi, cô cũng sẽ không ngừng tìm người khác lấy ngọc Bỉ Ngạn giúp cô sao?
------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày10/11/2018
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.