Lúc tỉnh lại, Diệp Tử đã mất, cô ngẩn người nhìn căn phòng trống không, nước mắt lại rơi xuống lần nữa, dù sao ở chung lâu như vậy, sao có thể không khổ sở được.
Cô ôm gối đầu ngửi mùi trên người Diệp Tử, khóc không dừng được.
- Đêm em không về ngủ ngồi khóc trong này sao?
Giọng Liễu Huyền Dạ? cô ngẩng đầu thấy Liễu Huyền Dạ đứng bên giường:
- Sao anh lại đến đây?
Không phải là buổi tối cô không về nên đặc biệt đến đây tìm đấy chứ?
Thực ra không phải cô không muốn nói với anh chuyện đến nhà Chung Linh, nhưng anh không có di động, cô không thể gọi điện không thể gửi tin nhắn cho anh được. Còn Ngọc Thạch, cô muốn dùng Ngọc Thạch để gọi anh, nhưng nghĩ đến mỗi lần gọi anh đều là lúc cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì nói với anh không quay về nhà mà gọi anh có vẻ chuyện bé xé ra to rồi.
Liễu Huyền Dạ giơ tay lau nước mắt trên mặt cô:
- Sau này em sẽ gặp nhiều quỷ hơn nữa, nếu mỗi lần bọn họ rời đi em đều như vậy, anh đề nghị em đừng làm bắt quỷ sư nữa.
- Em biết.
Cô sẽ cố gắng xem nhẹ toàn bộ mọi chuyện.
- Biết là được.
Liễu Huyền Dạ dịu dàng xoa tóc cô, chủ động nói với cô:
- Mấy ngày này anh phải về nhà một chuyến, em cẩn thận một chút, có việc tìm anh.
Cô lập tức bật người dậy:
- Anh phải về nhà sao? Đúng lúc em cũng chuẩn bị nói với anh, em và Chung Linh phải đi đến thị trấn Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-ran/1696973/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.