Đã lý giải được rõ ràng, cô không biết Linh Mộc đang nằm trong quan tài có thể đột nhiên mở to mắt giết chết cô hay không, nhưng theo tình huống trước mắt, cô ta vẫn bị phong ấn.
Cô ép buộc mình nhất định phải bình tĩnh, cho nên con chồn kia đưa cô đến thời gian Linh Mộc còn sống, sau đó không may cô xông vào phòng đá tới chỗ này, thực ra thời gian này đều sai hết, cô phải về như thế nào đây?
Sợ xác chết Linh Mộc sẽ vùng dậy, cô đóng nắp quan tài lại, nhét khăn tay và vĩnh sinh cổ vào trong túi áo. Căn phòng đá này ngoại trừ cửa cô đi vào thì không còn cửa ra nào khác, cô tìm khắp nơi, nói không chừng có năng lực đánh bậy đánh bạ đụng tới cơ quan nào đó, có lẽ có thể đi ra ngoài.
Ngay lúc không thu hoạch được gì dự định đi theo cánh cửa cũ ra ngoài, tất cả côn trùng vừa mới chui vào quan tài đều bay ra, không có tấn công cô mà bay loạn khắp nơi không có mục đích.
Chúng nó không ngừng đụng vào bốn vách tường, nhao nhao hóa thành tro tàn rơi xuống đất, còn phát ra âm thanh ‘xèo xèo’ vì bị đốt cháy. Cô còn chưa hiểu chúng nó bị làm sao vậy, mặt đất bắt đầu lung lay, không phải sắp sập xuống đấy chứ?
Lần này không có con rắn lớn và Chung Linh mang cô ra ngoài, cô khẩn trương bất chấp tất cả mở nắp quan tài ra chui vào. Có lẽ ở chung với Linh Mộc một khoảng thời gian cho nên ta không sợ hãi lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-ran/1696958/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.