Cô dựa vào trí nhớ tìm được nơi Chung Linh ở, nhưng cô ấn chuông cửa mãi cũng không thấy người ra mở cửa, chắc là không có ở nhà. Cô dạo quanh bên ngoài một vòng, sau khi chắc chắn cô ấy không có ở nhà cô định trở về ngày mai lại đến tìm nữa. Nhà Chung Linh cách nhà trọ cô ở một khoảng, trên người cô không có một xu cho nên cô lựa chọn đi bộ về nhà, lúc này trời đã mờ tối, đèn đường bên đường cũng đã bật sáng. Cô đá cục đá ở ven đường, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, hình như từ sau khi kết hôn với con rắn lớn là cô có thể thấy quỷ, dụi dụi mắt, hình như cũng không có thay đổi quá nhiều. Con rắn lớn vẫn không có động tĩnh, cô đã bắt đầu hoài nghi anh ta không ở trong ngọc thạch rồi… Chỉ là nhắc tới cũng kỳ lạ, cô vốn vô cùng bài xích con rắn lớn, chắc là gần đây xảy ra rất nhiều chuyện vô cùng đáng sợ, lại không tự giác được ỷ lại vào anh. Ngàn vạn lần không thể để con rắn lớn biết được ý nghĩ đó của cô, cô dám chắc chắn sau khi anh ta biết được sẽ cười nhạo cô. Đợi gặp mặt, cô sẽ hỏi rõ rốt cuộc chuyện cậu họ và lão đạo Dương Hồ Tử là chuyện gì xảy ra. Vừa nghĩ vừa đi đường, dường như thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đợi cô lấy lại tinh thần, trời đã hoàn toàn tối đen. Người đi trên đường cũng càng ngày càng ít, thỉnh thoảng có một số người vội vã đi qua. - Tô Tô. Sau khi đi tới đi lui có người gọi cô lại, giọng nói có chút quen thuộc, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Mộng. Nhìn xung quanh một lát, hình như chỉ có một mình cô ta, không phải lúc này cô ta nên ở trong ký túc xá sao? Bởi vì lúc ở trường cô ta luôn luôn nhằm vào cô, cho nên cô không có hảo cảm với cô ta, cách hai ba mét nhìn cô ta, muốn nhìn xem cô ta muốn làm cái gì. - Tô Tô, cứu cứu tôi. Trương Mộng đứng yên tại chỗ, dường như không dám đến gần cô. Sao hôm nay vừa quỷ vừa người muốn cô cứu bọn họ vậy? - Cô làm sao vậy? Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Mộng, cảm thấy cô ta có gì đó không thích hợp: - Xảy ra chuyện gì sao? Đột nhiên Trương Mộng hoảng sợ nhìn về phía sau cô, toàn thân cô cứng đờ, không phải phía sau cô có thứ gì khủng bố đang đứng đó chứ? Cô chậm rãi xoay người, kỳ lạ là không có thứ gì. Xem ra cô lại bị Trương Mộng chỉnh rồi: - Tôi biết cô không thích tôi, nhưng bây giờ cô không còn ở trường học nữa rồi, cô có cần thiết tiếp tục nhằm vào tôi hay không? Đột nhiên Trương Mộng đứng trước mặt cô khóc “Hu hu”, cô kinh ngạc nhìn thấy một con côn trùng béo núc ních thịt chui từ trong hốc mắt cô ta, sau đó con mắt bị đẩy ra ngoài, một đống côn trùng màu trắng chậm rãi bò từ bên trong ra. Quái vật trong bụng lại đá cô một cái, giống như nhắc nhở cô không được qua đó, cô kìm nén ý nghĩ muốn nôn ra, phát hiện chân mình giống như nặng ngàn cân, không thể nào nâng lên nổi. Lúc này làn da trên mặt Trương Mộng nứt ra, không thể đếm được có bao nhiêu con côn trùng máu trắng bò từ trong ra, từng con từng con rơi xuống đất. Sau đó cô thấy được khuôn mặt phía sau Trương Mộng, là nam quỷ trong thang máy cầu xin cô giúp. Anh ta vứt thân thể Trương Mộng xuống đất, trên mặt lộ ra tươi cười kỳ lạ, bước từng bước về phía cô. Quả nhiên cô là người ngu ngốc, vậy mà tin tưởng lời nói của một con quỷ, còn tốt bụng muốn giúp anh ta, bây giờ thì tốt rồi, tự mình nhảy vào cạm bẫy của người ta. Bộ dạng nam quỷ vẫn giống như lúc cô gặp, chỉ là trên khuôn mặt thanh tú có thêm mấy vết máu và lộ ra xương trắng, anh ta chạy tới trước mặt cô, chân của cô vẫn không thể di chuyển được. - Anh muốn làm gì? Nam quỷ không có bóp cổ cô, mà bắt đầu cởi quần áo cô ra, cô khẩn trương nhìn anh ta, đã chết rồi còn muốn loại chuyện này sao? - Anh biết tôi là ai không? Tôi là vợ của xà tiên, nếu anh dám làm gì tôi, anh ấy nhất định sẽ làm anh chết vô cùng thảm. Không đúng, anh ta đã chết rồi: - Tôi còn quen biết Chung Linh mà anh nói, nếu anh làm tổn thương tôi, cô ấy nhất định sẽ bắt anh làm anh không thể đầu thai… Cô nói một tràng không ngừng, nam quỷ vẫn luôn thờ ơ, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như không nhớ rõ cô. Sau khi áo khoác bị kéo xuống đất cô càng khẩn trương hơn: - Anh có tâm nguyện gì? Tôi có thể cố gắng hoàn thành giúp anh, anh mau dừng tay lại có được không. Lúc này đột nhiên có tiếng còi cảnh sát vang lên, cuối cùng nam quỷ cũng dừng động tác, vung tay lên đẩy mạnh cô ngã xuống đất, cô nằm trong đống côn trùng trắng bóng, sát bên cạnh là thi thể vô cùng thê thảm của Trương Mộng, ghê tởm và sợ hãi nói không nên lời. - Không được nhúc nhích. Vài chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, hơn mười người cảnh sát đi xuống, giơ súng bao vây cô và thi thể Trương Mộng, lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra chú cảnh sát lại đáng yêu như vậy. Chỉ là không đợi cô sùng bái xong, một chiếc còng tay lạnh như băng còng vào tay cô. - Chú cảnh sát, vì sao lại còng tay cháu lại? Cô bị hai cảnh sát kéo từ trên đất dậy, vậy mà hai người đó là hai người cảnh sát cô gặp ở tập đoàn Đổng thị. - Chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến các vụ án liên hoàn thiếu nữ bị cưỡng bức rồi giết hại, mong cô phối hợp với chúng tôi. Có lầm hay không, rõ ràng cô mới là người bị hại: - Chú cảnh sát, các chú đều nói là vụ án cưỡng bức rồi giết hại, định hướng tình dục của cháu vô cùng bình thường… - Những lời này đợi về cục cảnh sát rồi nói sau! Cô bị kéo nhét vào trong xe cảnh sát, mà nam quỷ đó sớm đã không thấy tung tích. Cô được cảnh sát mang vào phòng thẩm vấn: - Chúng tôi nhận được tố cáo, hoài nghi cô tham dự vào các vụ án liên hoàn thiếu nữ vị cưỡng bức rồi giết hại, trước mắt còn đang tìm chứng cứ, hi vọng cô có thể chủ động nói ra, chúng tôi có thể giúp cô giảm bớt tội trạng. Vẻ mặt cảnh sát trước mặt quang minh chính đại, tuy nói những lời khuyên nhủ cô, nhưng trên mặt lại vô cùng ghét bỏ bộ dạng của cô. - Chuyện này không có một xu quan hệ với cháu, cháu còn là người bị hại đó! Chú không thấy cháu sắp bị dọa chết sao? - Cô thật sự không giống bị dọa sợ, một cô gái gặp phải loại chuyện như này hai lần sớm đã sợ tới mức cả họ mình là gì cũng không nhớ rõ. Người cảnh sát này tự cho là đúng phân tích: - Lần trước người báo cảnh sát cũng là cô đúng không! Theo đạo lý những người gặp phải loại chuyện này, đều sợ tới mức không dám ra cửa mới đúng. Đó không phải là vì cô gặp nhiều quỷ, hơn nữa ngay từ đầu cô cho rằng nam quỷ đó giống như Tiểu Hoa, sẽ không hại cô! Nhưng nếu như cô nói ra chuyện cô có thể nhìn thấy quỷ, nhất định bọn họ sẽ nghĩ rằng cô là kẻ điên. - Chuyện này chỉ có thể nói lên lá gan của cháu rất to, không có nghĩa là cháu chính là hung thủ! Bây giờ cảnh sát đều có đầu óc như vậy sao? Thấy gió liền là mưa, không tìm thấy hung thủ liền kéo cô gánh tội thay. Cảnh sát thẩm vấn thấy cô sống chết không thừa nhận, mất đi kiên nhẫn, vỗ bàn đứng dậy giữ chặt áo của cô: - Loại tội phạm giết người như cô ông đây thấy nhiều rồi, ông đây có biện pháp làm cô mở miệng. Nói xong đẩy mạnh vai cô một cái, làm cô đập mạnh vào chiếc ghế. Cô trợn mắt há miệng nhìn ông ta, không phải cảnh sát đều là đầy tớ của nhân dân sao? Không tìm được chứng cứ cô là hung thủ, đã bắt đầu động tay động chân rồi. - Nói thật cho cô biết, chúng tôi đã tới trường học lúc trước của cô điều tra, tất cả mọi người đều nói Trương Mộng là người rất tốt bụng, từng có mâu thuẫn với cô, hai nữ sinh khác cùng phòng trong ký túc xá của cô cho rằng cô là người đáng nghi nhất. Quả nhiên tên cảnh sát này không có đầu óc: - Cháu thừa nhận cháu từng có mâu thuẫn với Trương Mộng, nhưng mà có mâu thuẫn thì cháu phải giết cô ta sao? Nếu vậy không phải trên thế này sẽ có rất nhiều vụ án giết người sao? Các chú có từng bận rộn như vậy không? Còn nữa, chú nói xem vụ án này cháu chỉ quen biết mỗi Trương Mộng, chú chắc chắn đều do cháu làm sao? Sau đó cô bị cảnh sát này đánh vài cái ông ta mới rời đi, đều đánh vào bụng, nhìn bên ngoài không nhìn ra bất luận vết thương nào. Bây giờ bụng cô hơi tròn trịa, vừa nhìn liền biết là phụ nữ có thai, ông ta là một người cảnh sát vậy mà ra tay được. Bụng có chút đau đớn, không phải là tổn thương đến quái vật nhỏ đấy chứ? Cô dùng tay bị còng lại cẩn thận xoa nhẹ cái bụng: - Chớ sợ chớ sợ, cha con lập tức đến ngay đây. Vừa mới nói xong bên ngoài liền truyền đến tiếng hét thảm thiết, sau đó cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra, người cảnh sát đó lại đi đến. - Chú lại muốn làm gì? Người cảnh sát đó phịch một tiếng quỳ gối trước mặt cô: - Cầu xin cô bỏ qua cho cô! Cầu xin cô bỏ qua cho cô… Không đợi cô hỏi rõ mọi chuyện, ông ta liền giúp cô mở còng tay ra. Đây là tình huống gì thế này? Bởi vì là buổi tối, trong cục cảnh sát chỉ có mình người cảnh sát này trực, cho nên lúc ông ta thả cô đi cũng không có bất luận kẻ nào ngăn cản, cô cứ không hiểu ra sao rời khỏi cục cảnh sát như vậy. Mãi đến khi nhìn thấy con rắn lớn tựa vào cửa lớn cục cảnh sát, cô mới suy nghĩ cẩn thận, con rắn này còn biết xuất hiện sao! Cô vô cùng không tình nguyện đi tới, hung dữ trừng mắt với anh. Trong lòng nghĩ thầm rằng, tốt nhất anh nên cho cô một lời giải thích hợp lý. Con rắn lớn giơ tay chạm vào bụng của cô: - May mà không sao. Sau đó rời đi trước mắt cô. Hóa ra người anh ta cứu không phải là cô, mà là con quái vật này, cô đuổi theo anh ta: - Anh sợ đứa bé gặp chuyện không may, anh còn yên tâm để tôi một mình sao? Con rắn lớn đang đi về phía trước bỗng nhiên dừng bước, buồn cười nhìn cô: - Em đang trách anh không ở bên cạnh em sao? - Còn lâu mới phải. Cô không biết vì sao trong lòng mình lại trống rỗng: - Đều tại anh nên tôi mới gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như vậy, chẳng lẽ anh không nên đảm bảo cô an toàn sao? Con rắn lớn đánh giá cô từ đầu đến chân: - Không phải rất an toàn sao, hơn nữa quả thật lá gan rất to. Bỗng nhiên anh ta cúi đầu tiến sát mặt mình vào mặt cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh. Nhất định là do mùi hương trên người anh có chức năng mê hoặc người khác, cho nên cô mới không có tiền đồ nhìn anh đến ngẩn người rồi. - Còn thật sự không sợ anh rồi. Con rắn lớn véo nhẹ cái mũi cô, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước: - Bây giờ anh không cần bám vào ngọc thạch nữa rồi, nếu em tìm anh, có thể nói với ngọc thạch gọi anh. Quả nhiên không ở trong ngọc thạch: - Vậy mấy ngày nay anh đi đâu vậy? - Em rất tò mò hành tung của anh sao? Đột nhiên cô có cảm giác như vợ hỏi chồng vậy, cô vội vàng phủ nhận: - Anh không cần nói cho tôi biết, tôi chỉ hỏi một chút thôi. Trở lại nhà trọ, Tiểu Hoa không có ở đây, có lẽ là nhìn thấy con rắn lớn liền trốn đi, cả ngày nay cô không có ăn gì, cô đã đói đến mức ngực dán sát vào lưng rồi. Ôm cách nghĩ nhỡ đâu có đồ ăn mở tủ lạnh ra, vậy mà phát hiện bên trong đầy các loại thức ăn, sữa chua, sữa, nước trái cây, thịt bò, thịt heo, thịt gà, thịt dê, còn đủ loại rau dưa và đồ ăn khác, cô kinh ngạc há to miệng, quay đầu nhìn con rắn lớn: - Những thứ này đều là của tôi sao? Con rắn lớn gật đầu, đi đến sô pha nằm xuống. Cô vui vẻ lấy đồ ăn mình thích ra, định chia sẽ với con rắn lớn, mà anh đã khôi phục chân thân cuộn tròn trên ghế sofa, dường như ngủ thiếp đi rồi. Thực ra cô vẫn cảm thấy có phải rắn độc dài dài đều rất dọa người hay không, chỉ cần nhìn thấy bọn chúng vừa dài vừa trơn cô liền cảm thấy da đầu run lên, nhưng bây giờ nhìn thấy con rắn lớn, vậy mà cô không có loại cảm giác này rồi. --------------- Dịch: Hà My Biên tập: BảoNhi Team: Bảo My Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 03/10/2018
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]