Diệt trừ nữ quỷ mặc đồ đỏ xong, đạo sĩ Trương và ông Đổng mới chú ý tới cô:
- Chuyện này vốn không liên quan gì đến cô, cô cũng là người bị hại bị nữ quỷ ám, chỉ là có trách thì phải trách vận khí của cô không tốt, thấy được cảnh này.
Ông Đổng ra hiệu bằng mắt với đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương lại lấy roi ra quất về phía cô.
- Này này, anh nhanh cứu tôi đi!
Cô quýnh lên vậy mà có thể phát ra âm thanh rồi.
- Sẽ không có ai đến cứu ngươi.
Đạo sĩ Trương đi tới trước mặt cô, mà dường như con rắn lớn cũng không có ý định muốn cứu cô, cô biết anh ta không tốt như vậy mà, ngay lúc đạo sĩ Trương chuẩn bị vung roi xuống, động tác của ông ta dừng lại, sau đó chậm rãi ngã xuống trước mặt cô, mà đứng phía sau ông ta là một người phụ nữ mặc sườn xám.
- Loan Loan, đừng mà.
Vẻ mặt ông Đổng không dám tin, ngực bị người phụ nữ mặc sườn xám đâm một lỗ thủng rất to, máu không ngừng tuôn ra, dạ dày của ta nhất thời dời sông lấp biển.
Người phụ nữ mặc sườn xám nhìn ông Đổng một lát, xoay người đi về phía cô, trời ạ! Cô đắc tội với ai vậy, vì sao cả đám người họ đều đẩy cô vào chỗ chết?
- Cảm ơn Huyền Dạ đại nhân thành toàn.
Nói xong câu đó, người phụ nữ mặc sườn xám liền biến mất.
Hóa ra không phải muốn giết cô, nhất thời cô nhẹ nhàng thở ra. Mà thi thể của ông Đổng và đạo sĩ Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-ran/167051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.